Cảm giác mát lạnh khiến nàng hoảng hốt, Lâm Thính mặc y phục chỉnh tề bị nha hoàn đẩy ngồi trước gương trang điểm, sợi dây lụa đỏ ở tóc buông xuống tới vai, tựa như điểm xuyết cho nàng.
Bộ dạng nàng đẹp mắt nhưng lại có tính công kích, ngày thường cần trang điểm để làm dịu đi.
“Thất cô nương, đầu gối còn đau không?” Đại nha hoàn Đào Chu tỉ mỉ chải tóc cho Lâm Thính, cúi mắt nhìn đầu gối nàng, mắt lộ vẻ đau lòng.
Lâm Thính lắc đầu, bảo nha hoàn lấy một túi thơm rồi đứng dậy đi ra.
Biển mây cao ngất, nắng như đổ lửa, nương theo gió nóng, Lâm Thính đi một lát đã đổ một ít mồ hôi, nàng không dừng lại mà đi thẳng đến cửa lớn Lâm phủ. Đoạn Hinh Ninh chưa vào phủ, vẫn còn ở bên ngoài.
Xe ngựa của Đoạn gia quá mức phô trương, nơi góc xiên treo một chiếc đèn l*иg nhỏ, trên giấy vẽ gia huy biểu thị thân phận, cuối cùng có tua rua, bốn mặt phủ màn lụa mỏng, thân xe điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Bên phải xe ngựa đứng một tỳ nữ, nàng ta thấy Lâm Thính xuất hiện trước cổng phủ liền tiến lên đón.
“Thất cô nương.”
Lâm Thính gật đầu, nhìn về phía xe ngựa.
Màn che bị người vén lên, một cái đầu đen nhánh từ từ thò ra, đôi mắt linh hoạt nhìn chằm chằm Lâm Thính: “Ngươi nhanh lên xe.”
Người gọi nàng chính là Đoạn Hinh Ninh, Tam cô nương của Đoạn gia, Lâm Thính nghe tiếng thì ngẩng đầu lên.
Trâm cài tóc bằng vàng của Đoạn Hinh Ninh khẽ lay động, nàng ấy cười với Lâm Thính, đôi mắt cong cong, gương mặt trang điểm nhẹ dưới ánh ánh nắng càng thêm rực rỡ, nụ cười còn chói mắt hơn cả bộ y phục lộng lẫy.
Nàng ấy có khuôn mặt búp bê trời sinh, nhìn nhỏ hơn tuổi thực, thích màu hồng phấn, ngày thường chỉ mặc váy hồng, hôm nay cũng không ngoại lệ, mặc một chiếc váy hồng nhạt, khoác lụa cũng cùng màu.
Trong mắt Lâm Thính, Đoạn Hinh Ninh quả là người chiến thắng trong cuộc sống.
Gia thế hiển hách, dung mạo nổi bật trong số những người cùng lứa, tính cách đáng yêu, được phụ mẫu vô cùng cưng chiều. Đây chẳng lẽ là tiêu chuẩn mà nữ chính nên có?
Lâm Thính vừa nhìn thấy Đoạn Hinh Ninh là lại nhớ đến việc các nàng đang ở trong thế giới tiểu thuyết 18+, bỗng nhiên cảm thấy hóa thành nữ phụ, buôn bán kinh doanh, sống cuộc sống nhàn nhã của riêng mình cũng rất tốt.
Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đứng nguyên tại chỗ ngẩn người, lại gọi nàng mấy tiếng: “Nhanh lên xe.”
Lâm Thính nghe lời lên xe kiệu.
Hôm nay Đoạn Hinh Ninh phấn khích khác thường, má ửng hồng, muốn nói lại thôi: “Ngươi... lát nữa có thể đi cùng ta đến một nơi không?”
*
Chiếu ngục.
Mặt đất âm lãnh ẩm ướt rỉ máu tanh hôi, tiếng rêи ɾỉ đau đớn vang lên khắp nơi, các phạm nhân dưới hình phạt nặng nề đã mắt hoa, thân thể mủ máu đầm đìa, xương cốt lộ ra ngoài.
Cách đó không xa, một thanh niên mặc Phi Ngư Phục* màu đỏ tươi cao ráo như hạc, cúi đầu chậm rãi lật giở sách, sắc mặt như thường, dường như không ngửi thấy mùi máu tanh xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
*Là loại trang phục của Cẩm Y Vệ có hình tượng cá đang vươn cao, không phải ai cũng có thể mặc, Chỉ có "Đường Thượng Quan" trong một đơn vị Cẩm Y Vệ (cấp trưởng quan có hàm cao tương ứng với người đứng đầu nha môn) mới được mặt Phi Ngư Phục mà cũng chỉ mặc trong các thời điểm thích hợp như xuất hiện trong các lễ nghi bảo vệ hoàng gia.
Một lúc lâu sau, theo tiếng rên đau đớn, phạm nhân yếu ớt thốt ra từng chữ: “Ta khai.”
Ngón tay Đoạn Linh dừng lại, khép hồ sơ, khuôn mặt đẹp như nữ nhân hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua dụng cụ tra tấn u ám rồi dừng lại trên người phạm nhân, sau đó bước qua xương cốt bị hất ra trên mặt đất.
Phạm nhân vô thức né tránh ánh mắt của Đoạn Linh, trông bộ dạng như thư sinh nho nhã của, cử chỉ điềm đạm, có ai ngờ y lại là chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ hành sự quả quyết tàn nhẫn chứ.
Đoạn Linh cúi xuống nhìn gã, hỏi: “Đồng bọn của ngươi là ai?”
Xử lý xong chuyện này, Đoạn Linh rời khỏi chiếu ngục, vừa ra ngoài thì thấy có người vội vàng chạy đến trước mặt y, giọng gấp gáp nói: “Đại nhân, Nam Sơn Các xảy ra chuyện rồi!”