Từ đường trang nghiêm u ám, mùi nhang khói nồng đậm bao quanh Lâm Thính.
Nàng lặng lẽ quỳ trên đệm bồ đoàn, ánh mắt dừng lại trước những bài vị khắc tên trên án, đến giờ vẫn không thể tin được mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết gắn mác 18+.
Khi Lâm Thính còn đang mải trầm tư, một nha hoàn bước vào, lặng lẽ lót thêm một chiếc đệm mềm mại dưới đầu gối nàng, rồi dùng tà váy tản ra che kín nó đi.
Nha hoàn cúi đầu khuyên nhủ: “Thất tiểu thư, hay là ngài nhận lỗi với Tam gia đi ạ.”
Sở dĩ hôm nay Lâm Thính quỳ trong từ đường Lâm gia, cũng là bởi vì nàng xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán bị Lâm Tam gia - cũng chính là phụ thân mình phát hiện.
Vốn chỉ cần Lâm Thính nhận sai, hơn nữa cam đoan với Lâm Tam gia sẽ không bao giờ động vào mấy thứ đó nữa thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng nàng cứng đầu như con lừa, sống chết cũng không chịu nhận sai.
Nếu Lâm Thính là người cổ đại chính gốc, có lẽ nàng đã thuận theo ý của Lâm Tam gia, nhưng nàng không phải.
Mặc dù chẳng biết vì sao sau khi chết vì ung thư thì lại xuyên tới đây, nhưng được sống lại một lần, nàng đương nhiên phải tính toán cho tương lai.
Nàng xoa xoa đầu gối, dù có đệm mềm nhưng quỳ vẫn rất đau, rồi thản nhiên đáp: "Ngươi không cần khuyên ta, trong lòng ta hiểu rõ."
Nha hoàn không dám nói thêm.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào: “Con bé từ nhỏ đã ốm yếu, ông nỡ lòng nào làm vậy? Nhỡ xảy ra chuyện… Trong lòng ông không có ta thì thôi, nhưng con bé là nữ nhi ruột thịt của ông mà!”
Người chưa tới, giọng đã vang. Giọng của mẫu thân mình Lâm Thính quá quen thuộc, nhưng nàng làm như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh tiếp tục quỳ.
Lâm Tam gia lớn tiếng quát: “Mất mặt xấu hổ, quay trở về cho ta!”
Không biết vì lý do gì, tiếng cãi vã ngoài kia bất chợt dịu đi, không lâu sau có một vυ' già đi vào nâng Lâm Thính dậy: “Thất tiểu thư, Tam gia bảo hôm nay miễn phạt cho ngài, mau đứng lên.”
Lâm Thính khó hiểu, phụ thân dễ dàng bỏ qua vậy sao? Thật không giống ông chút nào.
Vυ' già giải thích: “Đoạn Tam tiểu thư có việc gấp tìm ngài, phu nhân bảo ngài mau qua đó, đừng để người ta chờ lâu.”
Nàng chỉ “ừ” một tiếng.
Hóa ra là Đoạn Hinh Ninh tới, bảo sao phụ thân nhượng bộ.
Ông vừa lo chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, vừa muốn muốn mượn quan hệ của Lâm Thính cùng nàng ấy để lấy lòng Đoạn gia địa vị hiển hách trong kinh.
Lâm Thính khi còn bé đánh bậy đánh bạ cứu mạng Đoạn Hinh Ninh, từ đó về sau cô nương này liền quấn lấy nàng, coi nàng như khuê mật, hễ rảnh rỗi là lại tìm đến, có chuyện gì cũng kể tuốt chẳng giấu chi.
Đoạn Hinh Ninh được phụ mẫu bảo bọc kỹ càng nên không có nhiều tâm kế, chân thành với mọi người.
Nhưng trong nguyên tác Lâm Thính là một nữ phụ, bởi vì hoàn cảnh lớn lên nên nàng mang tâm lý tự ti, hư vinh, lại đầy mưu mô tính toán, từ nhỏ đã đố kị Đoạn Hinh Ninh luôn được nâng niu chiều chuộng.
Nhân vật của nàng không khác gì những nữ phụ ác độc điển hình khác: bên ngoài giả vờ thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, nhưng sau lưng thì không từ thủ đoạn để hãm hại nàng ấy.
Cuối cùng thấy Đoạn Hinh Ninh tâm duyệt nam chính, Lâm Thính tìm mọi cách để chia rẽ bọn họ, chỉ vì nàng cũng thầm yêu nam chính.
Bất quá những thứ này đều là thiết lập nhân vật và tình tiết trong nguyên tác, không liên quan gì đến Lâm Thính hiện tại.
Nàng chẳng có tí cảm xúc nào với nam chính, cũng không đố kị với Đoạn Hinh Ninh, nàng chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình.
Lâm Thính trở về phòng thay xiêm y khác rồi đi gặp Đoạn Hinh Ninh.
Mặc dù quỳ trong từ đường không lâu, nhưng mùi nhang khói đã ám đầy người, khó chịu đến mức khiến nàng buồn nôn.
Đám nha hoàn nhanh nhẹn giúp nàng rửa mặt, thay quần áo.
Nàng buông tay mặc cho hạ nhân hầu hạ, nhìn vào gương.
Người trong gương búi tóc đen nhánh, trâm bạc cài nghiêng, làn da mịn màng đẹp như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo, trên trán điểm hoa điền thanh nhã, màu môi đỏ nhạt tự nhiên.
Dung mạo của Lâm Thính di truyền từ mẫu thân, đẹp kiêu sa mà không lòe loẹt, giống như một đóa sen nở rộ đến mức hoàn mỹ.
Váy hạ nhân chọn cho Lâm Thính vừa vặn là màu đỏ hồng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Nàng thu hồi ánh mắt, tự mình lấy đai váy buộc lên, cúi đầu xuống, khuyên tai xẹt qua hai má.