Vừa ngồi dậy, đầu óc cậu lại quay cuồng, chỉ uống một cốc nước mà mắt đã hoa lên, tay run run không cầm nổi cốc, khiến nó rơi xuống đất. Mảnh vỡ văng ra cứa vào ngón tay cậu, tạo thành vài vết cắt chảy máu.
"..."
Cậu ngủ quên trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, mây đen che khuất cả ánh trăng.
Trời ơi, cậu đã ngủ gần một ngày rồi.
Cậu lại ngửi thấy mùi máu tanh, đồng thời nghe thấy tiếng "thịch thịch thịch" băm chặt từ ban công nhà hàng xóm vọng lại.
Phó Văn Lân định xem giờ, nhưng 40 cuộc gọi nhỡ từ thư ký Tiểu Vương khiến cậu bực mình, ném điện thoại lên ghế sofa.
Tốt lắm!
Tất cả đang thử thách sự kiên nhẫn của cậu đấy à?
Tiếng ồn từ ban công bên cạnh vẫn tiếp tục, mùi máu tanh bên ngoài cửa cũng ngày càng nồng nặc hơn.
Phó Văn Lân đột ngột kéo cửa kính ban công, lực đạo mạnh đến nỗi hất tung cả chiếc ghế tựa. Cậu lạnh lùng khoanh tay, nhìn về phía ban công bên cạnh.
Đúng lúc này, người hàng xóm kia cũng đang đứng ở ban công, tay cầm một con dao phay dính đầy thịt và gân, nhìn thẳng về phía cậu và cười. Trên chiếc tạp dề quanh eo hắn ta loang lổ những vết máu đen sẫm.
Hình như biết có người sẽ ra ngoài, gã hàng xóm còn đưa tay ra chào Phó Văn Lân.
"Chúng ta đều cần ngủ, làm ơn nhỏ tiếng một chút." Phó Văn Lân nhìn gã đàn ông, chỉ cảm thấy kỳ quái. Nụ cười của hắn ta khiến cậu thấy khó chịu.
Trực giác mách bảo Phó Văn Lân rằng tốt nhất đừng nói chuyện với người này, nhưng gã hàng xóm chỉ tiếp tục cười và vẫy tay với cậu, không nói lời nào.
Phó Văn Lân nhíu mày quay người bỏ đi, khóe mắt vẫn liếc nhìn nhất cử nhất động của gã hàng xóm.
Gã hàng xóm cũng di chuyển, quay vào trong nhà.
Nhưng Phó Văn Lân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghĩ mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra điểm bất thường.
【Khoan đã, hắn ta không phải người sống ở đây, hắn ta là ai?】
Phó Văn Lân nhớ rất rõ, trước đây nhà bên cạnh là một cặp vợ chồng già khoảng 50-60 tuổi, chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty giáo dục và đào tạo nước ngoài.
Họ rất hòa nhã, thân thiện, còn mời Phó Văn Lân đến nhà ăn cơm vài lần.
Nhưng gương mặt của gã đàn ông mà Phó Văn Lân vừa nhìn thấy ở ban công lại vô cùng xa lạ. Cậu có thể chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp người này, chỉ là một gã trung niên bình thường, giống như bao người dân lao động khác.