Vô Hạn Lưu: Phố Lâm Kỳ Cảnh

Chương 5: Trò chơi bốn góc

Phó Văn Lân nắm chặt tay nắm cửa, đột nhiên vặn mạnh về phía trước, khóa trái cửa lại.

"Tiểu Vương" bên ngoài nghe thấy tiếng khóa cửa của Phó Văn Lân, liền gõ cửa dữ dội hơn.

Tiếng động lớn khiến Phó Văn Lân vội vã chạy vào bếp lấy con dao phay để phòng thân.

Nhưng khi cậu cầm dao chạy ra khỏi bếp, tiếng động đã biến mất, cùng với đó là mùi máu tanh trong không khí.

Phó Văn Lân khẽ nhếch mũi, ngửi thấy trong không khí chỉ còn lại mùi ẩm ướt của hơi nước, dường như vẫn còn sót lại một chút mùi máu tanh thoang thoảng.

Màn hình điện thoại nằm trên sàn nhà bỗng sáng lên, đèn báo hiệu nhấp nháy liên tục.

Phó Văn Lân do dự một chút rồi cầm điện thoại lên xem, nhưng khi thấy những tin nhắn vẫn là do Tiểu Vương gửi đến, cậu suýt chút nữa thì ném nó đi - đó là lời mời kết bạn từ một người lạ, ghi chú là Tiểu Vương.

【Sếp, WeChat của em bị một kẻ kỳ lạ hack mất rồi, anh thêm tài khoản mới này nhé.】

Phó Văn Lân nhíu mày khó hiểu, do dự hồi lâu mới đồng ý kết bạn.

Tiểu Vương chắc hẳn đã đợi bên kia rất lâu, bởi vì ngay khi Phó Văn Lân vừa đồng ý kết bạn, cậu ta đã vội vàng gửi tin nhắn:

【Thư ký: Sếp, anh không sao chứ?】

【Thư ký: Em vừa nhờ người bên kỹ thuật kiểm tra lại, phát hiện ra hắn ta đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn kỳ lạ.】

Thấy Phó Văn Lân không trả lời, Tiểu Vương lo lắng đến mức gọi điện thoại cho cậu.

"Sếp ơi, em gọi vào số của anh mà không được!"

Phó Văn Lân đưa điện thoại lên, liếʍ liếʍ môi đang đau nhức, cảm nhận được vị tanh của máu. Vừa rồi vì quá căng thẳng nên cậu đã cắn vào môi mình.

"Cậu bị hack tài khoản WeChat mà số điện thoại cũng bị hack luôn à?"

"Haha, bị hack mất rồi sao sếp? Vẫn muốn em đến nhà anh à?" Chất lượng cuộc gọi không được tốt lắm, giọng nói của Tiểu Vương ở đầu dây bên kia chập chờn, lẫn với tiếng rè rè.

Phó Văn Lân đưa ngón tay lên cằm, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng cậu không nói rõ được là gì.

"Không cần đâu, mai tôi đến công ty."

Phó Văn Lân cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm. Huyệt thái dương đau nhức, cậu chỉ muốn ngủ thêm một chút.

Trong nhà không có canh giải rượu, dạ dày cũng rất khó chịu. Vì dị ứng với cồn nên trước đây cậu chưa bao giờ uống rượu, cũng không biết nên ăn gì để giải rượu.

Cậu tắt chuông điện thoại, nằm trên giường cố gắng ngủ.

Nhưng ngay cả trong mơ, Phó Văn Lân vẫn nghe thấy tiếng "Cộc! Cộc! Cộc!" ồn ào, khó chịu.

Hình như có ai đó đang băm gì đó, tiếng động rất lớn.

Ngủ dậy, đầu cậu lại càng đau hơn.