Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 32

Suất đi Bắc Kinh học chỉ có một, mà ai cũng biết người được đi học sẽ có cơ hội thăng chức.

Chồng cô rõ ràng lớn tuổi hơn Cố Hoài, thâm niên cũng nhiều hơn, vậy mà cấp trên lại sắp xếp cho Cố Hoài đi học.

Lúc biết tin này, Cố Hoài mới vừa ly hôn.

Ai cũng nghĩ rằng trong nhà còn bốn đứa nhỏ chắc Cố Hoài không thể xoay sở được cho việc học, chắc chắn suất đi học sẽ thuộc về ông chồng nhà cô.

Không ngờ, Cố Hoài lại nhanh chóng cưới được cô vợ mới. Cuối cùng, người được đi học ở Bắc Kinh vẫn thuộc về Cố Hoài.

Trong lòng Lưu Cầm cảm thấy không thoải mái chút nào, lúc nào cũng cho rằng Cố Hoài đã cướp cơ hội của chồng mình.

Nên đâm ra thỉnh thoảng cô lại thích buông lời mỉa mai, cười nhạo nhà họ Cố.

Dư Huệ chỉ yên lặng nhìn đám đông chỉ trích mình, không một chút hoảng hốt.

Thấy cô không hoảng, mọi người chỉ nghĩ rằng cô là kiểu “lợn chết không sợ nước sôi”.

“Tôn chủ nhiệm đến rồi.”

Không biết ai đó nói một câu, mọi người chắn ở cổng lập tức dạt ra nhường đường.

Tôn Thiết Anh bước vào, quan sát tình hình một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dư Huệ.

Bà cau mày nói:

“Tiểu Dư, sáng nay tôi còn nghĩ cô đã thay đổi, sẽ đối xử tốt với bọn nhỏ hơn. Không ngờ buổi chiều cô lại chứng nào tật nấy…”

“Tôn chủ nhiệm, ngài nói thành ngữ làm gì, người ta nghe không hiểu đâu.” Lưu Cầm ngắt lời Tôn chủ nhiệm, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.

Một doanh trưởng như Cố Hoài lại lấy một cô vợ mù chữ, đúng là trò cười thiên hạ!

Trong mắt cô, Cố Hoài cưới người vợ này chỉ là để tìm người trông con, tiện đường lấy suất đi học ở Bắc Kinh.

Dư Huệ lạnh lùng liếc nhìn Lưu Cầm, không bỏ qua vẻ khinh thường trong mắt cô ta.

“Ma ma”

Bắc Bắc khóc đến mức nấc cụt, cơ thể nghiêng về phía Dư Huệ, hai tay giơ lên đòi cô bế.

Dư Huệ đứng dậy định bế Bắc Bắc, nhưng người bế đứa trẻ lại nghiêng mình, nhìn cô như kẻ xấu, không dám giao Bắc Bắc cho cô.

“Mama”

Tiếng khóc của Bắc Bắc sắc nhọn, giọng khàn hẳn đi.

“Mẹ…”

Cố Tây Tây buông tay Triệu Xuân Hồng, bước đến ôm lấy chân mẹ kế.

Thấy cảnh này mọi người sững sờ.

Có người khẽ nói:

“Nếu bọn trẻ bị Tiểu Dư đánh, liệu chúng còn tìm cô ấy không?”

“…”

Dù sao, nếu là con mình bị mắng bị đánh, chắc chắn chúng sẽ né mình như né tà chứ đừng nói là đòi ôm.

“Đưa cho tôi đi.” Dư Huệ nhìn Triệu Xuân Hồng nói.

Bà Triệu liếc nhìn Bắc Bắc trong lòng mình đang vùng vẫy, chần chừ một lúc, rồi giao đứa trẻ cho Dư Huệ.

“Hu hu, ma ma…”

Bắc Bắc vừa vào lòng Dư Huệ đã ôm chặt cổ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp áp sát vào cổ mẹ kế.

Dư Huệ lấy khăn lau nước mắt và nước mũi cho Bắc Bắc, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Ô ô ô, Bắc Bắc ngoan, không sao rồi, không sao rồi, mẹ ở đây mà.”

“Hu…”

Cảm nhận được sự an toàn, Bắc Bắc chỉ hít mũi hai cái trong lòng mẹ kế rồi ngừng khóc.

Thấy Bắc Bắc vào tay Dư Huệ liền nín, Tôn chủ nhiệm và những người khác đều im lặng.

“Tiểu Dư, hôm nay cô làm vậy là quá đáng! Sao vẫn còn đánh bọn nhỏ như vậy? Nếu với tư cách chủ nhiệm phụ nữ đã không nói mà không có tác dụng với cô, vậy chỉ còn cách báo cáo lên lãnh đạo quân khu để xử lý thôi.”

Tôn chủ nhiệm nghiêm mặt nói với Dư Huệ.

Dư Huệ lắc đầu cười khẽ.

“Tôn chủ nhiệm, ngài nhìn xem…”

Lưu Cầm chỉ vào Dư Huệ, nói:

“Cô ta còn cười nữa kìa! Rõ ràng là không coi ngài ra gì, cũng chẳng coi lãnh đạo quân khu ra gì!”

Tôn chủ nhiệm giận dữ, quát:

“Tiểu Dư, thái độ của cô có vấn đề nghiêm trọng đấy!”

“Là thái độ của tôi có vấn đề sao?”

Khóe môi Dư Huệ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh:

“Rõ ràng là thái độ xử lý vấn đề của Tôn chủ nhiệm ngài mới có vấn đề đấy!”