Nghe vậy, Vu Kiến Thiết nhìn Cố Đông với vẻ bất đắc dĩ.
Những trò nghịch ngợm thường ngày của Cố Đông, cậu đã nghe em trai Vu Lập Tân kể qua. Nhưng hôm nay, hành động của Cố Đông thật sự có hơi quá đáng.
Chuyện này đúng là không cản được. Nếu Vu Lập Tân mà nghịch như vậy, chắc chắn đã bị cha treo lên đánh từ lâu rồi.
“Đừng đánh quá nặng.”
Cố Đông: “!”
Mắt cậu trợn tròn như cái chuông đồng.
Anh Kiến Thiết thế mà không giúp cậu!
Vu Lập Tân cũng có vẻ bất lực. Hai ngày nay, dì Dư đối xử với bọn họ rất tốt, vậy mà Cố Đông còn dám đặt rắn chết vào chăn dì ấy. Thật sự là quá đáng rồi.
Có câu nói sao nhỉ? Ăn của người ta thì mềm miệng, lấy của người ta thì ngắn tay. Ăn bánh hành dì Dư làm, nhận táo dì ấy cho, Vu Lập Tân cảm thấy dì Dư là người rất tốt.
Ngược lại, Cố Đông có chút không biết điều.
Thấy hai người anh không giúp mình, Cố Đông lại gào lên, mà Cố Nam cũng hùa theo kêu la.
Tiếng hét ầm ĩ khiến các hàng xóm xung quanh đều ló đầu ra khỏi nhà.
“Cái gì? Dư Huệ lại ngược đãi con chồng? Còn định đánh chết bọn nhỏ hả?”
“Cái cô Tiểu Dư này đúng là không thể nói lý. Hôm qua vừa làm ầm lên một trận, hôm nay lại muốn đánh bọn nhỏ nữa. Mau đi báo cho Chủ nhiệm Tôn!”
“Đi thôi, qua ngăn cô ta lại, không thể để cô ta tiếp tục ngược đãi con em quân nhân được.”
“Đi nào…”
Có người chạy đi tìm Chủ nhiệm Tôn, có người phẫn nộ kéo nhau đến nhà họ Cố để can thiệp.
Lúc này, Dư Huệ kéo Cố Đông về nhà, ngồi xuống hòn đá lớn trong sân, đặt cậu nằm úp sấp lên đùi mình.
“Aaa, cứu mạng! Đánh người! Đánh chết người rồi!”
Dư Huệ còn chưa động tay, Cố Đông đã la hét như thể mình sắp bị đánh chết.
“Không cho bà đánh anh tôi!” Cố Nam giật cây chổi lông gà từ tay mẹ kế.
Bên ngoài anh trai hét, bên trong em gái khóc, còn Cố Tây Tây thì quýnh quáng đi vòng vòng trong nhà, rồi cũng khóc theo luôn.
Không còn chổi lông gà, Dư Huệ dùng luôn bàn tay. Một cái rồi lại một cái, cô đánh thẳng lên mông Cố Đông.
“Biết sai ở đâu chưa?”
“Còn dám bày trò nữa không?”
Mỗi lần đánh, Dư Huệ lại hỏi một câu. Nhưng Cố Đông nhất quyết không nhận sai, cậu gào khóc ầm ĩ.
Nhận sai thì mất mặt lắm. Cậu, Cố Đông tuyệt đối không cúi đầu xin lỗi mẹ kế!
Mấy người phụ nữ trong khu đại viện vừa bước vào sân nhà họ Cố đã nghe tiếng trẻ con khóc inh ỏi khắp nơi.
Lớn có, nhỏ có, đứa nào cũng khóc. Thấy Dư Huệ còn đang đánh Cố Đông, lập tức nghĩ rằng tất cả mấy đứa trẻ đều bị cô đánh cho khóc thét.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Vương Diêu Hoa mẹ của Phó Doanh trưởng La – người nổi tiếng nhiệt tình trong khu, xông tới giằng lấy Cố Đông từ tay Dư Huệ.
Con dâu bà làm việc trong nhà ăn, bà đến đây để giúp con trai và con dâu trông cháu.
Bà vốn là người tốt bụng, thích xen vào chuyện người khác, ở đâu cũng thấy bà có mặt.
“Tiểu Dư, hôm qua Tôn Chủ nhiệm đã nhắc nhở cô rồi, sao hôm nay cô lại đánh bọn nhỏ nữa vậy?”
“Đúng vậy, cô không coi Tôn chủ nhiệm và lãnh đạo trong quân khu ra gì sao? Thật sự là quá đáng mà!”
“Người ta nói mẹ kế thì độc ác, quả nhiên không sai. Cô xem cô đánh bọn trẻ đến mức nào kìa.” Vương Diêu Hoa xót xa lau nước mắt cho Cố Đông. “Đau lắm phải không con?”
Cố Đông: “…”
Thật ra không đau lắm. Cậu khóc là vì bị mẹ kế đánh mông quá mất mặt, lại còn tức giận nữa.
Mẹ của Lý lão sư là Triệu Xuân Hồng bước vào nhà bế Bắc Bắc, đứa nhỏ khóc đến đỏ cả mặt. Tay bà còn dắt theo Cố Tây Tây đang sụt sịt.
Vợ của Doanh trưởng La là Lưu Cầm cũng tặc lưỡi nhìn hai đứa nhỏ, nói:
“Tặc tặc, nhìn kìa mặt mũi Bắc Bắc đỏ bừng, còn Tây Tây khóc sưng cả mắt. Không biết Dư Huệ đã làm gì hai đứa nữa.”
“Cố Doanh trưởng lấy vợ kiểu gì không biết? Sao lại đi học tận Bắc Kinh bỏ bọn trẻ ở nhà. Nhìn xem, chúng bị ngược đãi đến mức nào rồi đây!”