"Tắm xong phải lau khô tóc, không thì sẽ bị cảm."
Cố Tây nhìn mẹ kế đang lau tóc cho mình cười híp mắt. Nhóc cảm nhận được mẹ kế toát ra mùi hương nhẹ nhàng và ấm áp, khiến nhóc muốn dựa vào lòng mẹ kế.
Lau xong tóc cho Cố Tây, Dư Huệ thả nhóc ra, giơ tay chỉ về phía Cố Đông, "Cậu qua đây."
Cố Đông quay mặt đi, "Tôi mới không cần bà lau đâu."
"Sao hả? Muốn cảm lạnh rồi sinh bệnh, sau đó lại đi nói với người khác là mẹ kế như tôi hành hạ cậu nữa à?"
Cố Đông: "..."
Mẹ kế thực ra đã véoBắc Bắc rồi, nhưng không hiểu sao khi nghe mẹ kế nói vậy, cậu lại cảm thấy hơi có lỗi và xấu hổ.
Dư Huệ không nói thêm gì, giơ tay kéo Cố Đông lại, ấn đầu cậu xuống rồi lau khô tóc cho cậu.
Lau tóc xong, Cố Đông vẫn không phục, tức giận nhìn mẹ kế.
Cố Nam mặc dù không muốn để mẹ kế lau tóc cho mình, nhưng không muốn bị cảm lạnh nên cũng ngoan ngoãn để mẹ kế lau tóc.
Thời gian không còn sớm, Dư Huệ bảo ba đứa trẻ về phòng bên ngủ.
Bắc Bắc vừa thức dậy, không vội ngủ lại. Dư Huệ ở lại chơi với bé một lúc, dỗ dành một lát, rồi ôm bé vào giấc ngủ.
Dư Huệ thức dậy khi nghe thấy tiếng kèn báo thức. Mở mắt ra, cô thấy Bắc Bắc đang ngậm ngón tay cái ngủ ngon lành bên cạnh mình. Một lúc lâu cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Chậm rãi hồi phục lại, cô chợt nhận ra linh hồn mình đã xuyên không, bây giờ cô là mẹ kế của bốn đứa trẻ.
Nhìn ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, cô nhắm mắt lại định ngủ tiếp, nhưng ngay lập tức cô mở to mắt.
Hôm nay cô còn phải đi mua thịt và trứng nữa, thời này muốn mua thịt, đi muộn là không có đâu.
Dư Huệ ngáp một cái, xuống giường kiểm tra xem Bắc Bắc có tiểu không.
May quá, bé không có nướ© ŧıểυ.
Cô mặc quần áo xong rồi rửa mặt, bỏ tiền và phiếu vào trong túi, rồi cầm theo giỏ lưới ôm Bắc Bắc đi về phòng bên.
Khi cô đẩy cửa bước vào, ba đứa nhỏ lăn lộn ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn.
Dư Huệ đặt Bắc Bắc bên cạnh Cố Đông, định gọi cậu dậy, nhưng Cố Đông mơ màng mở mắt ra.
"Coi em nhé, mẹ đi mua đồ ăn."
"Ân." Cố Đông mơ màng đáp lại, mẹ kế vừa đi, cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Dư Huệ theo trí nhớ của nguyên chủ, đi về phía cửa hàng thực phẩm ngoài đại viện.
Dọc đường có nhiều người đi cùng, có người nhận ra cô, rồi liếc mắt coi thường rồi vội vã bước đi cách xa cô.
Dư Huệ không để ý, vẫn tiếp tục đi đến cửa hàng thực phẩm, xếp hàng trước quầy bán thịt.
"Đó không phải là vợ mới của Cố doanh trưởng sao?"
"Còn ai nữa."
"Hừ, nhìn không ra, tưởng là cô gái quê hiền lành, ai ngờ lại độc ác đến vậy."
"Đúng vậy, còn dám ra ngoài nữa..."
Hai người phụ nữ đứng sau lưng bắt đầu xì xào, nhìn Dư Huệ với ánh mắt khinh bỉ.
"Cái gì cái gì đó..." Mọi người xung quanh nghe thấy cũng tham gia vào cuộc bàn tán.
"Cô muốn mua gì?" Cuối cùng đến lượt Dư Huệ.
Dư Huệ nhìn những miếng thịt trên bàn, mở miệng, "Nửa cân thịt thăn, hai cân rưỡi thịt ba chỉ, hai cân thịt nạc dăm."
Nói xong, cô lấy phiếu thịt từ trong túi ra.
Bác gái bán thịt nhìn cô với đôi mắt mở to, "Sao vậy, không sống nổi nữa à? Mua nhiều thịt thế này."
Dư Huệ cười nói, "Nửa tháng trước không mua nhiều thịt, giờ phiếu thịt còn dư nhiều"
Bác gái bán thịt nghe vậy thì không nói gì thêm, vội vàng cắt thịt và cân cho cô.
Những người đang bàn tán về Dư Huệ nhìn thấy cô mua nhiều thịt như vậy, liền bắt đầu xì xào, cho rằng cô mua thịt là vì hôm qua mọi người đã biết cô là mẹ kế độc ác, nên giờ mới cố gắng làm đẹp lại hình ảnh, đền bù bọn nhỏ.