Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 15

Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất thất vọng về bà ngoại Tần Thục Lan của bọn nhỏ. Sáng nay, bà ta còn làm ầm ĩ lên, ai cũng nghĩ bà ta thương cháu, nhưng sau lưng khi mọi người đều rời đi, lợi dụng lúc Dư Huệ được đưa vào bệnh viện, lại lục tung nhà người ta lấy hết sữa, thịt heo vào trứng gà mang về nhà mình.

Đến thăm cháu, hay là đến để cướp đồ?

Con gái của bà ta thi đỗ đại học rồi đá Cố doanh trưởng, thế mà bà ta còn chạy đến nhà con rể đã tái hôn lấy đủ thứ, đúng là không biết xấu hổ.

Tiền Lan về nhà, miệng nói khô hết cả lên, nhưng cuối cùng vẫn đem phiếu sữa bột đưa cho Dư Huệ.

Dư Huệ vừa tắm xong, mặc chiếc hoa xanh trắng tay ngắn của nguyên chủ.

Tiền Lan đưa phiếu sữa cho cô, đồng thời cũng nói rõ là ai cho, không cần tiền, rồi vội vã chạy về nhà uống nước.

Dư Huệ nhìn phiếu sữa trong tay, cô ấy nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cũng biết giá trị của phiếu sữa bột này. Nhà người ta tốt bụng chăm sóc con cái của quân nhân, cho cô phiếu sữa bột miễn phí. Cô không thể lấy không của người ta, phải tìm cách đáp lại nhân gia mới được.

Lúc này, ba con khỉ con dơ hề hề đã trở về.

"Mẹ đun nước rồi, ba đứa hôm nay phải tắm đấy." Dư Huệ không thể chịu nổi bọn nhỏ dơ dấy, nhân lúc Bắc Bắc ngủ, cô đun nước tắm cho mình, rồi lại đun thêm một nồi cho ba đứa.

Cố Đông và Cố Nam đã quyết tâm phản đối, cả hai đều nói không muốn tắm.

Cố Tây đứng im sau lưng hai anh, không nói gì, nhưng cũng không muốn tắm.

"Không tắm hả? Vậy sáng mai sẽ không được ăn bánh rán hành." Cô đã chăm sóc bao nhiêu đứa trẻ ở cô nhi viện, đương nhiên là hiểu cách quản lý lũ trẻ.

"Bánh hành ngon không?" Cố Tây hỏi ngay lập tức, đối với đồ ăn, nhóc rất tích cực.

"Đương nhiên là ngon, bên ngoài được chiên vàng giòn, cắn một miếng vào, giòn bên ngoài, mềm bên trong, thơm mùi hành, ngon vô cùng." Dư Huệ vừa nói, vừa làm bộ ăn bánh hành ngon, khiến ba đứa trẻ nuốt nước miếng ừng ực.

"Anh cả, anh hai, em muốn ăn bánh hành..." Cố Tây thì thầm với hai anh.

Cố Đông và Cố Nam cũng muốn ăn, nhưng không muốn thể hiện rằng mình vì bánh rán hành mới nhượng bộ, nên bày đặt trợn mắt nhìn em trai, nói: "Hai anh đây là vì mầy đấy."

Dư Huệ đổ nước cho ba đứa, bồn tắm lớn trong phòng đủ để ba đứa ngồi tắm.

"Có cần mẹ giúp không?" Dư Huệ hỏi trước khi rời khỏi phòng tắm.

"Không cần đâu, tự tắm được, bà ra ngoài đi." Cố Đông đỏ mặt đuổi cô đi, cậu không muốn mẹ kế giúp đỡ.

Dư Huệ không tức giận, chỉ nói: "Vậy nhớ giúp em trai tắm đó."

Nói xong, cô ra ngoài, quay lại phòng ngủ thì thấy Bắc Bắc đã thức dậy, trong không khí đã thoang thoảng mùi hôi, cô biết ngay là bé con đã đi ị.

Bé không khóc, thấy mẹ đi vào còn cười khúc khích.

Dư Huệ rất thành thạo rửa mông, thay tả cho Bắc Bắc.

Nghe thấy bé gọi "sữa sữa", cô liền hâm lại bát cháo còn dư, cho bé ăn một chút.

Đang chơi với bé út thì ba đứa lớn đã tắm xong.

Cố Đông nhìn thấy em gái, mới nhớ ra là từ lúc về nhà chưa kiểm tra xem em gái có bị mẹ kế véo không.

Mang cái đầu còn ướt dầm dề, xắn ống quần và áo lên để kiểm tra.

Bắc Bắc tưởng anh đang chơi với mình, cười khúc khích.

"Thế nào? Mẹ kế có bắt nạt em gái khi mấy nhóc không ở đây không hả?" Dư Huệ cười nhạt hỏi.

Cố Đông hừ một tiếng, "Nếu không có thì tốt."

"Mẹ ơi, sáng mai mẹ có làm bánh hành không?" Cố Tây đội đầu ướt, bước tới trước mặt mẹ kế hỏi.

Dư Huệ nhìn đầu nhóc ướt sũng thì nhíu mày, cầm khăn kéo Cố Tây đến gần để chân kẹp người bé xíu tránh để cậu nhóc nghịch ngợm sau đó bắt đầu lau khô đầu tóc cho Cố Tây.