Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bám Lấy Anh Trai Nam Chính

Chương 7: Đôi tay mềm mại

Lương Tinh Diêu thường gọi anh là “khổ hạnh tăng”, luôn cố gắng thuyết phục Lục Thời Duy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu. Có lần, anh ta còn cố tình sắp xếp một nữ thư ký xinh đẹp cho Lục Thời Duy. Thế nhưng khi Lục Thời Duy tỏ vẻ không chút động lòng, mấy ngày sau, Lương Tinh Diêu liền thay thế bằng một nam thư ký anh tuấn.

Điều này khiến Lục Thời Duy buộc phải nghiêm túc nói chuyện với Lương Tinh Diêu, cuối cùng mới làm anh ta từ bỏ ý định đó.

Thực tế, Lục Thời Duy cũng có ham muốn khá cao, nhưng anh lại mắc chứng sạch sẽ, yêu cầu tiêu chuẩn rất cao. Anh đặc biệt ưa thích những người vừa có tài hoa, khí chất thanh nhã, lại có bàn tay đẹp – đây cũng là điểm yếu mà anh không thể cưỡng lại. Cho đến bây giờ, Lục Thời Duy vẫn chưa từng gặp ai khiến trái tim mình rung động.

Vì vậy, nhiều năm qua, anh chỉ có thể giải tỏa năng lượng thông qua công việc và rèn luyện thể chất.

Lần này bị hôn mê, liệu khát vọng đó của anh có thể lắng dịu không nhỉ?

Dù gì thì toàn bộ cơ thể cũng đã chìm sâu vào trạng thái ngủ say, trở thành người thực vật.

Ban đầu, Lục Thời Duy vẫn còn cố gắng ước tính thời gian. Nhưng hành động này chỉ kéo dài khoảng một tháng, sau đó anh không thể tiếp tục nữa. Ý thức của anh trôi dạt trong không gian hư vô, dần dần trở nên mơ màng, hỗn độn.

Anh không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng chẳng biết còn phải nằm như vậy đến khi nào. Trong khoảng thời gian vô tận ấy, Lục Thời Duy đã lục lại ký ức của mình suốt hai mươi bảy năm cuộc đời, không chỉ một lần, mà đến ba, bốn lần. Thậm chí, anh còn nhớ lại cả chuyện xấu hổ thời thơ ấu của Lục Thời Minh – khi em trai anh vì tham ăn mạch nha mà vô tình làm rụng mất hai chiếc răng cửa.

Thế nhưng, dù ký ức có thú vị đến đâu, xem đi xem lại bốn lần cũng trở nên nhàm chán. Lục Thời Duy bắt đầu thấy đồng tình với lời của Lương Tinh Diêu – có lẽ nếu từng có một người yêu, một đoạn tình cảm, thì tình yêu ấy sẽ là động lực giúp anh vượt qua quãng thời gian cô tịch và vô tận này.

Đáng tiếc, anh không có.

Thế nhưng vào một ngày nọ, Lục Thời Duy cảm giác có gì đó chạm vào mình. Anh đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ thứ gì. Chỉ trong khoảnh khắc, anh lập tức nhận ra: Có người đang chạm vào cơ thể anh, và anh có thể cảm nhận được nó!

Đó là một đôi tay rất mềm mại, dường như đang lau chùi cơ thể anh. Lực đạo vừa phải, khiến Lục Thời Duy, người vốn luôn lạnh lùng và tự chủ, cũng không khỏi vui mừng. Hơn thế nữa, đôi tay này... mềm mại như tơ lụa thượng hạng, khiến anh xao động trong lòng.

Chắc chắn không phải em trai anh.

Phản ứng của anh gần như xảy ra ngay tức khắc. Dù không muốn tỏ ra vội vã hay thất thố, cơ thể anh lại hoàn toàn không nghe theo lý trí.

Nhưng rồi, đôi tay ấy rời đi rất nhanh, cắt đứt cảm giác kết nối của anh với cơ thể. Điều này khiến Lục Thời Duy bối rối và nóng lòng, khao khát đôi tay kia quay lại chạm vào anh thêm lần nữa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh lại cảm nhận được sự kết nối với cơ thể mình. Đôi tay đó một lần nữa xuất hiện, thậm chí đang... vuốt ve anh.