Lục Thời Duy luôn nhớ như in cái ngày tai nạn xe hơi xảy ra. Khi đó, anh đang dùng máy tính bảng để xử lý công việc. Chỉ trong tích tắc, cú va chạm mạnh khiến chiếc xe xoay tròn như lốc xoáy, lực tác động khủng khϊếp hất anh từ ghế sau đập vào kính chắn gió phía trước. Cả lưng anh nện mạnh vào bảng điều khiển, đầu anh đập vỡ kính, và anh lập tức chìm vào cơn mê man.
Nhưng điều kỳ lạ là anh tỉnh lại rất nhanh, chỉ để phát hiện rằng ý thức của mình bị giam cầm trong một không gian trắng toát, mờ mịt như sương. Xung quanh là sự tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức như mọi âm thanh trên thế gian đều bị rút cạn.
Anh hoàn toàn không thể kết nối với cơ thể, chứ đừng nói đến việc điều khiển nó.
Thời gian trong không gian ấy dường như không tồn tại. Mọi thứ chỉ là sự lặp đi lặp lại của một khoảng trắng bất tận. Ý thức của anh bị cuốn chặt trong cái vực sâu của hư vô.
Cảm giác này khiến Lục Thời Duy nhớ đến câu chuyện của một người thực vật ở nước ngoài. Người đó hôn mê suốt hơn hai mươi năm, và khi được máy móc hỗ trợ để phát ra âm thanh đầu tiên, lời anh ta nói chính là: Hãy gϊếŧ tôi đi.
Nếu anh cũng phải chịu cảnh hôn mê suốt hai mươi ba năm, dù có kiên cường đến mấy, Lục Thời Duy cũng không dám chắc liệu mình có khẩn cầu cái chết như vậy không.
Những ngày đầu trong không gian đó, anh cố gắng sắp xếp lại một cách logic mọi công việc mà mình đang dang dở. Anh biết, việc anh gặp nạn chắc chắn sẽ khiến công ty rơi vào hỗn loạn. Nhưng anh tin tưởng vào Lương Tinh Diêu, người bạn thời học tại trường kinh doanh Harvard và hiện là tổng giám đốc tập đoàn. Với năng lực không kém cạnh anh, Lương Tinh Diêu chắc chắn sẽ nhanh chóng ổn định tình hình.
Sau đó, tâm trí anh trôi dạt về phía Lục Thời Minh.
Em trai anh, Lục Thời Minh, luôn là niềm tự hào của anh. Từ nhỏ, cậu đã học giỏi xuất sắc, giành được vô số giải thưởng. Khi vào đại học danh tiếng, Lục Thời Minh còn nhận được suất thực tập tại tập đoàn Dư.
Anh nghĩ, sau khi tốt nghiệp, cậu có thể chọn làm việc tại công ty của anh hoặc theo con đường quy hoạch phát triển của tập đoàn Dư. Dù lựa chọn thế nào, anh cũng không cần phải lo lắng nhiều thêm nữa.
Còn về bản thân, anh chợt nhận ra những năm qua cuộc sống của mình chẳng có gì đặc sắc. Việc học, công việc, và chăm sóc em trai chiếm trọn thời gian và tâm sức của anh. Đến nay, ở tuổi hai mươi bảy, dù tài sản cá nhân đã chạm mốc chín con số, anh vẫn chưa từng thực sự sống cho riêng mình.
Và càng chưa từng biết đến cảm giác yêu đương.
Trước đây, Lương Tinh Diêu luôn lải nhải bên tai Lục Thời Duy rằng nhất định phải tìm một mỹ nhân tuyệt sắc làm vợ, đồng thời say mê theo đuổi các ngôi sao trong giới giải trí, bất kể là nam hay nữ.
Nhưng điều khiến anh ta vô cùng phiền não là phần lớn những ngôi sao nhìn qua có vẻ xinh đẹp rực rỡ trong giới giải trí đều từng phẫu thuật thẩm mỹ.