Đúng lúc này, một người phụ nữ lạ mặt từ bếp bước ra, vừa lau tay trên chiếc tạp dề vừa nhìn cậu.
Khi nhìn thấy cậu, cô khựng lại, sau đó mỉm cười: “ Là cậu Lâm đúng không? Tôi vừa ở trong bếp nên không nghe thấy.”
Lâm Tinh Mạch gật đầu, không nói gì.
Ánh mắt của người phụ nữ dừng lại vài giây trên gương mặt đẹp quá mức của thiếu niên, sau đó giấu đi vẻ kinh ngạc, tự giới thiệu mình: “Tôi là người giúp việc ở đây, họ Trần. Chúng ta từng gặp nhau một lần rồi.”
Chắc chắn là Lâm Nguyệt Thiên đã thông báo trước, nên người giúp việc không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cậu.
“Chào chị.” Lâm Tinh Mạch đáp.
Người giúp việc cười một tiếng: “Ngài Hứa đang nghỉ ngơi trên lầu, có lẽ... tâm trạng không tốt lắm. Cậu muốn lên thăm ngài ấy không?”
Vì mèo của hắn đã chết sao?
Lâm Tinh Mạch nhớ lại lời anh trai nói, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi bước về phía cầu thang.
Cậu đến để gặp Hứa Nghị, gặp người bạn đời đã kết hôn được hơn nửa năm của mình. Đó vốn là mục đích của chuyến đi hôm nay.
Mặc dù, cậu cũng không hiểu việc đó có gì đáng xem.
Chầm chậm bước lên tầng hai, Lâm Tinh Mạch đứng ở đầu cầu thang, nhìn chung quanh một chút.
Cậu không quen thuộc với nơi này.
Vậy phòng của Hứa Nghị ở đâu?
Câu hỏi này không kéo dài lâu. Một âm thanh nhỏ "Lạch cạch" vang lên, Lâm Tinh Mạch quay đầu lại, nhìn thấy cánh cửa phòng bên tay phải khẽ mở, âm thanh phát ra từ đó.
Cậu lặng lẽ bước tới.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt cậu.
Rèm cửa sổ đã được kéo ra, ánh sáng mặt trời mùa đông chiếu qua lớp kính, một phần rọi lên bệ cửa sổ, một phần rơi trên xe lăn bên cạnh sàn nhà.
Ngồi trên xe lăn là một bóng dáng khiến cậu cảm thấy quen thuộc.
Là Hứa Nghị.
Người đàn ông ngồi trong ánh sáng, thứ ánh sáng mùa đông không quá chói chang nhưng lại phủ lên trên mặt của hắn một tầng ánh sáng trắng mờ nhạt, như phác họa thêm cho đường nét nghiêng của gương mặt của hắn.
Hắn dường như chưa phát hiện ra cậu, ánh mắt tập trung vào một góc của bệ cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, để hờ trên tay vịn xe lăn.
Rõ ràng là trong ánh sáng trắng xóa, nhưng trên người hắn lại toát ra một loại u sầu trầm lặng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng tối bao phủ. Khác hẳn hình ảnh người đàn ông sắc sảo, tự tin trong bức ảnh mà cậu nhìn trước đó.
Hắn đang buồn sao? Lâm Tinh Mạch quan sát.
Lâm Tinh Mạch không cảm nhận được cảm xúc. Những cảm xúc phức tạp của con người như vui, buồn, giận, hờn, khi đến với cậu chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Nhưng từ sau khi học vẽ, cậu đã học được cách phân tích cảm xúc của con người.
Người đàn ông trước mặt, có lẽ đang buồn.
Kiến thức cậu học được cho cậu biết điều đó.
Lâm Tinh Mạch nghiêng đầu suy nghĩ.
Sau đó, cậu không chút do dự, liền xoay người định rời đi.
Cậu định chờ Hứa Nghị bình tĩnh lại rồi mới quay lại, vì cậu thật sự không giỏi đối phó với những người đang trong trạng thái này.
Tiếp tục ở lại đây, có lẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
“Lâm Tinh Mạch?”
Nhưng ngay khi vừa quay đi, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Lâm Tinh Mạch dừng bước, đành quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía hắn.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn đã quay đầu lại nhìn cậu.
Đôi mắt đen nhánh, dù đang trong ánh sáng, vẫn sâu thẳm và tĩnh lặng như bầu trời đêm không sao, u uất và trầm lặng, mang theo một áp lực vô hình.
Lâm Tinh Mạch khẽ mím môi.
Vì đã bị phát hiện, cậu cũng không rời đi nữa. Quy tắc giao tiếp cơ bản này, cậu vẫn hiểu.
Cậu bình tĩnh đối diện ánh mắt của Hứa Nghị, khẽ ừ một tiếng.
Người đàn ông nhìn cậu, nét mặt bi thương đã giảm đi, trở thành một loại cảm xúc phức tạp Lâm Tinh Mạch không thể nào hiểu được.
Sau đó, hắn vẫy vẫy tay với cậu.
Lâm Tinh Mạch cũng đang nhìn hắn, cuối cùng vẫn nhấc chân đi về phía hắn, đứng ở bên cạnh hắn.
Khi cậu đi tới, điếu thuốc cháy trên tay người đàn ông, nhẹ nhàng nhấn trong gạt tàn thuốc, trong gạt tàn thủy tinh ngổn ngang lộn xộn mười mấy tàn thuốc đã đốt hết.
Lâm Tinh Mạch nhìn lướt qua, chậm rãi thu tầm mắt lại.
"Quay về sao?" Người đàn ông đột nhiên nói.
"À, ừm."
Lâm Tinh Mạch khẽ gật đầu, lần nữa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi trên người hắn, ánh mắt sâu thẳm không cách nào cậu có thể giải mã.
Một lúc lâu sau, Hứa Nghị kéo lấy bàn tay phải đang thả lỏng bên người của cậu, dùng cả hai tay nâng niu trong lòng bàn tay mình.
Đôi tay của Lâm Tinh Mạch rất trắng, các ngón tay thon dài, vì thường xuyên cầm bút nên lòng ngón tay có những vết chai mờ nhạt. Trên mu bàn tay, những mạch máu xanh nhạt lộ ra, toát lên vẻ lạnh lẽo.
Hứa Nghị từ từ bao bọc đôi tay ấy của cậu, truyền hơi ấm sang.
“Sao không đeo găng tay?” Hắn thấp giọng hỏi.
Nửa năm qua, số lần họ gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Hành động và lời hỏi han của Hứa Nghị lúc này mang đến một sự thân mật hiếm thấy.
Lâm Tinh Mạch nghiêng đầu nghĩ ngợi. Với mối quan hệ hôn nhân của họ, hành động này dường như không có gì không ổn.
Dù không quen bị chạm vào, nhưng cậu vẫn không rút tay về, ngoan ngoãn trả lời: “Quên mất.”
Hứa Nghị ngước mắt nhìn cậu một cái, không nói thêm lời nào. Hắn tiếp tục làm ấm bàn tay cậu, rồi lại nắm lấy bàn tay còn lại của cậu.
Hắn cúi thấp đầu, hàng mi dài cong vυ't, tựa như chiếc cọ mềm mịn được chế tác tinh xảo.
Lâm Tinh Mạch chăm chú nhìn hắn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sau này anh có còn nuôi mèo nữa không?”
Anh trai cậu muốn cậu chuyển về sống cùng, nhưng vì cậu dị ứng với lông mèo, nếu Hứa Nghị vẫn muốn nuôi mèo, cậu chỉ có thể tiếp tục sống ở phòng vẽ như trước.
Nhắc đến mèo, Lâm Tinh Mạch cuối cùng cũng nhớ ra rằng anh trai muốn cậu an ủi Hứa Nghị... Nhưng an ủi thế nào đây? Cậu khẽ nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.
Chưa kịp đợi cậu sắp xếp ngôn từ, người đàn ông cầm tay cậu đầu tiên là cứng đờ, sau đó từ từ buông tay ra.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen hơi mở lớn.