Tuyết đã rơi suốt một tuần, hôm nay hiếm hoi mới có một ngày trời trong. Ánh nắng mùa đông xuyên qua kính xe chiếu vào, sáng lóa nhưng lại không mang chút ấm áp nào.
Trong bóng sáng mờ tỏ, bánh xe lăn qua con đường cái phủ đầy tuyết, chầm chậm dừng trước cổng khu dân cư.
Trợ lý nhìn vào chiếc điện thoại được đặt trên giá đỡ, bản đồ dẫn đường hiển thị điểm đến, chính xác là khu này.
Đây là khu vực nằm ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố Tinh Hải, khu dân cư toàn là những căn biệt thự độc lập, tựa lưng vào núi, ở bên cạnh là sông, cách trung tâm thành phố chỉ khoảng nửa giờ lái xe.
Lần đầu tiên đến nơi này, anh ta không khỏi tò mò mà hỏi thêm một câu:
“Cậu Lâm, chắc là ở đây đúng không?”
“Ừm.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên từ ghế sau, âm thanh lạnh lẽo, sau đó lại nhanh chóng rơi vào im lặng.
Với tính cách ít nói của cậu Lâm này, trợ lý đã thành thói quen. Nhận được câu trả lời xác nhận, anh ta tiếp tục nhấn ga, sau khi vượt qua câu hỏi của bảo vệ, thuận lợi đi vào khu dân cư.
Theo chỉ dẫn của bản đồ, họ đến trước một căn biệt thự nhỏ. Sau khi quẹt thẻ thành công, xe chạy thẳng vào trong trong vườn hoa.
Lớp tuyết mỏng phủ trên bãi cỏ trong vườn hoa bị bánh xe ép qua, để lại vài vết hằn.
Trợ lý dừng xe vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng rè rè rung lên từ chiếc điện thoại, nên lời vừa đến bên môi đã chuyển thành: “Cậu Lâm, điện thoại của cậu đang reo.”
Phía sau lưng anh ta, chàng trai trẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt của cậu có màu xanh dương nhạt, vừa giống đá sapphire vừa giống nước biển trong vắt, nghe nói được di truyền từ bà cụ Lâm đã qua đời.
Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt ấy ánh mắt của cậu, trợ lý không khỏi cảm thán sự thiên vị của tạo hóa. Điều duy nhất đáng tiếc là ánh mắt của chàng trai luôn hờ hững, mang theo sự xa cách khiến người khác khó lòng đến gần.
Chuông đã reo hai lần.
Lâm Tinh Mạch thò tay vào túi lấy điện thoại ra, chậm rãi lướt mắt nhìn một cái. Sau khi thấy rõ tên người gọi, cậu mới không vội không vàng vuốt màn hình để nghe, rồi áp điện thoại lên tai.
“Anh.”
“Tiểu Mạch, em tới nơi rồi à?”
Từ trong điện thoại vang lên giọng của anh trai cậu, Lâm Nguyệt Thiên.
Lâm Tinh Mạch: “Ừm, vừa đến.”
Bên kia, Lâm Nguyệt Thiên im lặng một lúc, không kìm được mà nói: “Tiểu Mạch, anh không phải muốn ép em, nhưng em và Hứa Nghị đã kết hôn rồi, cứ lạnh nhạt mãi thế này cũng không phải cách...”
“Dù đây là hôn nhân thương mại, nhưng Hứa Nghị... Hứa Nghị là người cũng không tệ. Anh vẫn mong hai đứa thử tìm hiểu nhau một chút, nếu thật sự không được thì cố gắng chịu thêm hai năm nữa, hai năm sau anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
“Được rồi.”
Chàng trai cụp mắt xuống, trên gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm nào.
Lâm Nguyệt Thiên im lặng một lúc rồi nói thêm: “Nghe nói con mèo mà Hứa Nghị nuôi từ nhỏ đã chết, tâm trạng anh ta không được tốt lắm.”
“Em... an ủi anh ta một chút được không?”
Lâm Tinh Mạch khựng lại: “Ừm, được.”
Sau khi cúp máy, điện thoại của cậu lại vang lên một tiếng ding dong.
Là chị dâu, chị ấy gửi cho cậu một bức ảnh.
Lâm Tinh Mạch mở ra xem.
Người đàn ông trong bộ vest giày da chỉnh tề ngồi trên xe lăn, lông mày kiếm, ánh mắt sắc sảo. Đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ lạnh lùng đầy uy nghi, tạo cảm giác áp lực từ một người ở vị trí cao, làm cho không người nào có thể xem nhẹ.
[Chị dâu]: Tiểu Mạch, đây là Hứa Nghị đó, em còn nhớ không?
Lâm Tinh Mạch chớp mắt, nhắn lại: “Vâng, còn nhớ.”
[Chị dâu]: Haha, thế thì tốt. Chị còn sợ em lâu quá không gặp sẽ quên mất anh ta trông như thế nào.
Lâm Tinh Mạch lại nhìn bức ảnh một lần nữa, ánh mắt lướt qua những đường nét mạnh mẽ đầy tính công kích trên khuôn mặt người đàn ông.
Quả thật...
Không nhớ rõ lắm.
Cậu thu điện thoại lại, bàn tay gầy trắng nõn nắm lấy tay cầm cửa xe, cạch một tiếng mở cửa ra.
Một cơn gió lạnh thổi vào.
Khu vườn nhỏ xung quanh biệt thự gió lùa bốn phía, cây thường xanh phủ đầy tuyết đọng, gió thổi qua làm các khối tuyết rơi xuống, một ít bắn lên tay cậu, nhanh chóng tan thành nước.
“Anh chờ ở đây một chút, có lẽ tôi sẽ ra nhanh thôi.” Lâm Tinh Mạch lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mu bàn tay, nói với trợ lý rồi bước xuống xe.
Đôi bốt da dẫm lên tuyết, phát ra tiếng vang.
Cậu dùng dấu vân tay để mở khóa cửa, Lâm Tinh Mạch đi vào huyền quan. Trong nhà đã bật hệ thống sưởi, hơi ấm tràn ngập, hoàn toàn ngăn cách với thế giới băng giá bên ngoài.
Cậu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lướt qua không gian bên trong biệt thự.
Đây là căn nhà mới của Lâm Tinh Mạch và Hứa Nghị sau khi kết hôn. Kết hôn hơn nửa năm, cậu chỉ đến đây đúng một lần.
Hôm nay là lần thứ hai.
So với lần trước, không khí trong lành sạch sẽ lần này mang lại cho cậu một chút cảm giác dễ chịu. Cậu cởi chiếc áo khoác dày, treo lên giá ở cửa, sau đó cúi xuống mở tủ giày ra xem.
Trên tầng cao nhất của tủ giày được sắp xếp gọn gàng hai đôi dép bông, một lớn một nhỏ, cùng kiểu dáng, cùng màu sắc. Các tầng bên dưới là những đôi giày cỡ lớn thuộc về đàn ông, tất cả đều sạch sẽ tinh tươm, không vương chút bụi.
Lâm Tinh Mạch lấy đôi dép bông nhỏ ra, ngồi xuống ghế ở sảnh, từ tốn cởi giày bốt. Sau khi mang dép vào, cậu nhấc đôi giày bốt lên, xếp gọn gàng vào một góc.
Cậu lại lấy khăn tay ra lau sạch đôi bàn tay, khi đã chắc chắn tay mình không còn bụi bẩn, cậu xỏ dép bông, bước vào bên trong căn nhà.
Cách bài trí bên trong biệt thự không có nhiều khác biệt so với lần trước cậu tới, chỉ khác ở chỗ có bức tranh treo trên tường phòng khách là đã được gỡ xuống.
Lâm Tinh Mạch còn nhớ, bức tranh đó dường như vẽ con mèo của Hứa Nghị.