Du Văn Ca đứng cạnh cô, đôi mi dài rủ xuống, bóng đổ thành một vùng tối dưới mắt. Cô cầm khẩu súng của Lạc Tinh, lắp lại băng đạn bị rơi ra.
Phần đuôi súng vừa khít với tay cô, ấn nhẹ vào hổ khẩu (phần da giữa ngón cái và ngón trỏ).
Gặp ánh mắt tò mò của Lạc Tinh, Du Văn Ca thao tác lên đạn một lần, giải thích kiên nhẫn: "Chỗ em bấm là nút tháo băng đạn."
Rồi cô đưa lại khẩu súng cho Lạc Tinh, “Bây giờ có thể bắn được rồi.”
Lạc Tinh cầm khẩu súng, nhắm một mắt lại, giơ tay lên cố gắng nhắm mục tiêu. Cô chờ một lúc rồi bóp cò.
Khi viên đạn bay ra khỏi nòng, cả người cô cũng bị lực giật làm choáng váng.
Nhanh chóng điều chỉnh lại, cô hào hứng hỏi: "Thế nào? Em bắn thế nào?"
Nhưng khi nhìn khắp bia tập bắn, cô không thấy dấu vết của viên đạn đâu cả. Cô ngạc nhiên "Ơ" lên một tiếng, “Phát bắn vừa rồi của em đâu rồi nhỉ?”
Du Văn Ca nhìn bia tập, im lặng một chút: “Phát đó coi như tập thử, bắn lại lần nữa đi.”
Lạc Tinh là cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, cô làm theo động tác của Du Văn Ca vừa nãy, lên đạn và bắn lần nữa. Lần này, nhờ có kinh nghiệm, cô không còn bị giật bắn lên nữa… nhưng vẫn chẳng thấy vết đạn trên bia.
Cuối cùng, một nhân viên đứng cạnh thật thà nói: “Cô ơi, cả hai phát cô đều trượt mục tiêu rồi.”
Lạc Tinh: "..."
Khóe môi Du Văn Ca không nhịn được khẽ cong lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản trước khi Lạc Tinh kịp nhìn thấy.
Cô đứng sau Lạc Tinh, hướng dẫn: “Thả lỏng tư thế một chút.”
Dường như không thể chịu được cảnh Lạc Tinh trông có vẻ hơi "quê mùa", Du Văn Ca suy nghĩ một lúc rồi bước lên, nắm lấy tay cô, cùng cô cầm chắc khẩu súng.
Sau đó, cô nâng tay của Lạc Tinh lên ngang tầm mắt cô.
“Nắm chắc khẩu súng, nhớ kỹ cảm giác này và giữ nó ở độ cao này.”
Du Văn Ca đặt ngón trỏ mình lên tay Lạc Tinh, từ từ kéo cò. Viên đạn bay ra khỏi nòng, “Chú ý đến nhịp thở, hãy nín thở một chút khi bắn.”
Lạc Tinh lại bị lực giật làm chấn động, khiến cô nghiêng người về phía sau, cảm nhận được sự ấm áp từ sau lưng lan ra khắp người qua lớp áo mỏng mùa hè.
Xung quanh im ắng, chỉ có thể nghe thấy nhịp đập "thình thịch" của tim Du Văn Ca.
Lạc Tinh nhìn vào bia tập cách đó mười mét.
Giọng nhân viên lại vang lên, “Trúng vòng mười.”
“Chơi thoải mái đi.”
Du Văn Ca đưa khẩu súng lại cho Lạc Tinh, giọng điệu rất bình thường, thậm chí có phần quá hoàn hảo.
Lúc này, tổng giám đốc Lâm quay lại, Du Văn Ca lùi hai bước rồi bước đến trò chuyện với ông ta.
Lâm Trí, người đã quan sát toàn bộ quá trình, mắt hiện lên một tia không rõ ràng. Khi Du Văn Ca và tổng giám đốc Lâm cùng rời khỏi để đến khu vực bi-da, Lâm Trí chậm rãi tiến về phía Lạc Tinh.
Cậu ta cũng cầm lên một khẩu súng, giả vờ thân thiện hỏi: "Chị đây tên là gì?"
"Cứ gọi tôi là Lạc Tinh."
Cái tên này rõ ràng không hề xa lạ với cậu ta, thoáng ngẩn ra một chút trước khi nói: "Tôi có biết một người trùng tên với chị, là em kế của chị Du."
Lạc Tinh không chút né tránh, thản nhiên đáp: "Chính là tôi."
Cậu ta như bừng tỉnh: "Thế thì không lạ gì."
Lạc Tinh ngừng bắn, cuối cùng cũng nhận ra chút ác ý ẩn trong giọng điệu của cậu ta, bèn hỏi: "Ý cậu là sao?"
Lâm Trí nở một nụ cười ngây thơ, nhưng lời nói lại chẳng chút thiện ý: "Dù sao bố cô cũng dùng thủ đoạn không đứng đắn mới có thể từ khu ổ chuột chuyển đến sống trong biệt thự của dì Du. Là con gái ông ta, cô cũng sẽ dùng thủ đoạn tương tự thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
Sắc mặt của Lạc Tinh lạnh lại ngay lập tức. Chuyện của bố cô và dì Du, cô không biết rõ lắm… nhưng cô có thể thấy hai người rất trân trọng nhau. Dù là vì lý do gì, cũng không nên bị người khác nói xấu như vậy.
Cô nghiêng người, cảnh cáo: "Tôi khuyên cậu nên giữ cái miệng cho sạch sẽ."
Lâm Trí chẳng có chút lo lắng, lắc lắc điện thoại: "Sợ rồi sao? Tất cả hành động cô quyến rũ chị Du lúc nãy tôi đều quay lại rồi. Cô nghĩ xem, nếu tôi đưa đoạn video này cho dì Du xem thì sẽ ra sao nhỉ?"
Cậu ta hạ giọng, dường như nghĩ tới một cảnh tượng nào đó, giọng điệu đầy hả hê: "Chắc dì Du sẽ đuổi cả cô lẫn cha cô ra khỏi nhà thôi, đúng không?"
Lạc Tinh nhướng mày: "Thế rồi sao?"
Lâm Trí bực bội: "Thế rồi tôi còn cần phải nhắc cô nữa sao? Tốt nhất là cô nên tránh xa chị Du ra, nếu không cô sẽ hối hận."
Lạc Tinh kéo dài giọng, hơi trách móc: "Sao cậu không nói thẳng sớm hơn nhỉ? Hoá ra tất cả cũng chỉ vì Du Văn Ca thôi."
Cô hỏi: "Này, nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn cậu thế này, chắc đã đến tuổi trưởng thành rồi nhỉ?"
"Tất nhiên, tôi đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp."
Lạc Tinh rất hài lòng, "Vậy thì tốt. Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết rằng, trong thế giới của người trưởng thành, nói sai đều phải trả giá đấy."