Trong văn phòng
Lạc Tinh hắng giọng, lấy lại tinh thần, chậm rãi đưa bản phác thảo cho Du Văn Ca: “Đã vẽ xong, chị xem qua đi, lần này chắc cũng đáp ứng yêu cầu của chị rồi nhỉ?”
Sau mấy ngày liên tục phải vẽ đi vẽ lại, Lạc Tinh không còn dám nói Du Văn Ca là người thiên vị nữa, vì kiếm được tiền từ cô ấy thực sự không dễ dàng.
Thấy Du Văn Ca gật đầu, Lạc Tinh mới thoải mái vươn vai, “Mệt chết tôi rồi. Du tổng, chúng ta thương lượng chút nhé, có thể tạm dừng chi tiết này để cho em nghỉ hai ngày không?”
Du Văn Ca lắc đầu: “Ngày mai không được, mai chị phải đi công tác.”
Lạc Tinh không hiểu, “Vậy chẳng phải hợp lý sao? Chị đi công tác, cho em nghỉ hai ngày, đợi chị về rồi tiếp tục.”
Du Văn Ca ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, “Ý chị là, em sẽ đi công tác cùng chị.”
Lạc Tinh bùng nổ: “Chị đi công tác liên quan gì đến em?”
“Trợ lý công ty xin nghỉ, chị cần một người nắm rõ sản phẩm mới của công ty đi cùng.”
Mấy ngày nay, nhờ quá trình làm việc vất vả, Lạc Tinh đã thuộc lòng thông tin sản phẩm mới của Tập đoàn Tinh Vũ. Vậy nên việc Du Văn Ca nghĩ đến cô cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mà…
Lạc Tinh nghi ngờ nhìn Du Văn Ca, cảm giác như mình bị lừa. Cô cảnh giác nói: "Em không làm thêm giờ đâu."
Du Văn Ca cúi đầu, bình thản nói: "Sẽ tăng lương."
Mắt Lạc Tinh loé lên một chút, "Hứ, tăng thì được bao nhiêu?"
Du Văn Ca không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra thao tác một chút. Ngay lập tức, giọng nữ ngọt ngào của ứng dụng bất ngờ vang lên trong văn phòng yên tĩnh:
"Đã nhận được mười… triệu…."
Lạc Tinh cứng người, ho mạnh mấy cái rồi cau mày nói: "Chị làm gì vậy? Chúng ta là người một nhà mà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Cô tỏ vẻ không đồng tình: "Thôi được, lần này em sẽ bỏ qua, nhưng nếu có lần sau…"
"Thôi, em cũng không kiểm soát nổi chị nữa rồi, chị muốn làm gì thì cứ làm đi." Cô vừa nói vừa lắc đầu thở dài, hoàn toàn đóng vai một cô em gái đang bất lực khi khuyên chị mà không thành.
Ra khỏi cửa, cuối cùng Lạc Tinh mới nở nụ cười rạng rỡ, lập tức gửi một phong bao lì xì cho Tiết Yểu Yểu để khoe khoang một chút.
Tối đó, cô quay về chuẩn bị đơn giản hai bộ quần áo, sáng hôm sau đã lên máy bay cùng với Du Văn Ca. Khi đến nơi, có người đã giúp chuyển hành lý của họ đến khách sạn đã đặt trước.
Lạc Tinh mang theo tài liệu và cùng Du Văn Ca đến trụ sở của Tập đoàn Lâm Thị. Với trí nhớ tốt và khả năng ứng biến xuất sắc, cô xử lý trơn tru mọi câu hỏi mà phía đối phương đưa ra. Kết quả cuối cùng, cả hai bên đều hài lòng, chỉ cần thống nhất giá là có thể ký hợp đồng.
Quá trình diễn ra thuận lợi khiến Lạc Tinh thoáng nghĩ, liệu cô có chọn sai ngành không?
Sau bữa trưa, tổng giám đốc Lâm dẫn họ đến một câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng trong vùng. Nhưng khác với cuộc đàm phán buổi sáng, lần này ông ta còn dẫn theo con trai mình, Lâm Trí.
Lâm Trí là một Omega nam yếu đuối với làn da trắng mịn như em bé, đôi mắt tròn long lanh ngây thơ - kiểu ngoại hình mà phần lớn Alpha đều yêu thích.
Tổng giám đốc Lâm nói là muốn đưa con ra ngoài cho biết thế giới, nhưng ai cũng hiểu rõ ý đồ thực sự. Ông ta rõ ràng đã để ý đến Du Văn Ca, muốn cô trở thành con rể.
Lạc Tinh đánh giá Lâm Trí một chút rồi thu hồi ánh nhìn đầy tiếc nuối. Đây không phải là kiểu mà Du Văn Ca sẽ thích. Dù là bạn gái cũ, Lạc Tinh vẫn hy vọng cô ấy có thể tìm được một Omega vừa ý.
Lâm Trí bước lên, nhìn Du Văn Ca với ánh mắt ngưỡng mộ, cẩn trọng hỏi: "Chị Du, em nghe nói chị rất giỏi bắn súng, có thể dạy em không?"
Tổng giám đốc Lâm cũng cười nói, giả bộ như không có cách nào khác: "Thằng bé nhà tôi ấy mà, bình thường nuông chiều quá nên giờ thành ra như vậy."
Nhưng Du Văn Ca không để ông ta lôi kéo, chỉ nhàn nhạt đáp: "Vậy thì ông nên dạy dỗ cẩn thận hơn."
Tổng giám đốc Lâm: "..."
Ở vị trí hiện tại, đã lâu rồi ông không bị mất mặt như vậy, nhưng đối phương lại là người ông không dám đυ.ng đến. Sắc mặt ông ta hơi thay đổi, "Du tổng, chị đùa rồi."
Du Văn Ca cũng không chấp nhặt, để cho mọi chuyện qua đi như mong muốn của tổng giám đốc Lâm. Còn Lâm Trí, đứng phía sau, khuôn mặt ngây thơ thoáng tối sầm lại.
Nhân lúc không ai để ý, Lạc Tinh tò mò cầm lên một khẩu súng đặt sẵn bên cạnh. Cô chọn một khẩu súng nhỏ, vừa khít với bàn tay mình.
Nhưng Lạc Tinh không biết gì về súng, chỉ biết là phải lên đạn trước khi bắn. Cô loay hoay một lúc lâu mà không làm gì được, chẳng may bấm nhầm chỗ nào đó khiến một bộ phận của súng rơi ra.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay vươn ra nắm lấy bộ phận vừa rơi.
Ngước nhìn lên, Lạc Tinh thấy gương mặt bình thản của Du Văn Ca, tổng giám đốc Lâm không biết đã đi đâu mất.