Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Cả Tô Nam lẫn Cung Hi đều không mặc đồng phục, một người mặc áo thun đen, người kia thì mặc áo xám đứng ở nơi gió lớn. Làn gió thổi qua vô tình làm lộ vòng eo hơi gầy nhưng rắn rỏi, rất nổi bật giữa đám đông mặc áo đồng phục thuần trắng.
Tô Nam đẩy đám người xung quanh Quý Ngộ ra rồi đứng chắn trước mặt cô, đối đầu với Trần Lương. Chỉ trong nháy mắt, Quý Ngộ liền liên tưởng tới hình ảnh mấy đứa nhóc ở huyện thành, bóng lưng chẳng vững chãi bằng Tô Nam nhưng vẫn mạnh mẽ che chở cho cô cho dù đối phương còn cao hơn bọn họ một cái đầu.
Cô biết, những người bạn đó là thiên sứ mà ba phái tới, bọn họ bướng bỉnh, cãi lời người lớn, lại hay lén lút chống chế với thầy cô nhưng chưa bao giờ bắt nạt Quý Ngộ một xíu xiu nào, cũng không để người khác đυ.ng tới cô.
Hiện tại, nhìn bóng lưng cao gầy của Tô Nam, ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của Quý Ngộ gợn sóng, hai tháng ở thành phố cũng là hai tháng cố gắng kìm nén nỗi nhớ về huyện thành. Mà giờ đây, nỗi nhớ nhung ấy lặng lẽ quấn quanh tâm trí như muốn phá vỡ dáng vẻ bình tĩnh của cô gái nhỏ, kéo cô vào vực sâu.
Rõ là cô ghét cái huyện thành kia tới vậy, nhưng đã ghét sao còn nhớ.
Cảm giác mâu thuẫn đan xen khiến mũi Quý Ngộ cay cay, mắt cô dán vào bóng lưng Tô Nam, cắn môi cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Cổ tay bỗng nhiên bị ngón tay rắn chắc của Tô Nam nắm lấy, nghe anh thong thả nói với Trần Lương: “Đυ.ng tới người của 10A1 của bọn tao, mày xác định chưa?”
Dứt lời, chả đợi đám người đối diện kịp phản ứng, anh thẳng lưng kéo Quý Ngộ đi.
Mà Quý An đã đi được một đoạn xa nghe thấy có bạn học bàn tán chuyện Trần Lương kéo người tới chặn đường Quý Ngộ, không yên tâm quay trở về nhìn thử. Vừa lúc thấy Tô Nam mang cô rời đi thì cười lạnh, đôi mắt tĩnh lặng chẳng khác nào Quý Ngộ, khập khễnh đi một hướng khác.
Cung Hi thấy Tô Nam đang nắm lấy cổ tay Quý Ngộ thì nhắc nhở một câu: “Anh, anh chú ý chút đi! Thầy cô chưa về hết đâu!”
Tô Nam cong môi đi phía trước, ngón tay nhịp nhịp gõ vào làn da ở cổ tay Quý Ngộ, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng vùng vẫy đã buông ra.
Động tác nhỏ này không thể nào qua mặt Cung Hi được, nhìn nụ cười hồ ly gian xảo của Tô Nam, Cung Hi cạn lời trợn mắt, thầm nghĩ, tên này quá cơ hội rồi!
“Cám ơn cậu.” Quý Ngộ nhỏ giọng nói với Tô Nam.
“Việc nhỏ.” Tô Nam tỏ vẻ tùy ý phẩy tay nhưng trong lòng lại đang tự khen bản thân bằng cả trăm câu cảm thán khác nhau. Anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân lấy thân báo đáp, vở diễn này anh đã xem rất nhiều lần, mỗi lần đều thấy mẹ khóc lóc theo dõi câu chuyện tình yêu cảm động trên TV. Rõ ràng lúc đứng ngoài xem thì thấy nổi cả da gà nhưng đến khi vận dụng vào bản thân thì trong lòng lại mong chờ khó tả, không biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao.
“Quý Ngộ, sao cậu lại bị Trần Lương dây dưa vậy?” Cũng may Cung Hi chỉ liếc mắt đã biết Tô Nam lại tự bổ não say mê khen bản thân rồi, quá buồn nôn, đành rời sự chú ý lên người Quý Ngộ, tranh thủ vun vén chút tình cảm bạn bè.
“Tôi tới tìm em trai.” Quý Ngộ không giải thích, bọn họ chỉ là bạn cùng lớp thôi, cho dù hai người giúp cô nhưng cũng chưa thân tới mức chuyện gì cũng kể.
Cung Hi vô tư không nghĩ gì còn Tô Nam lại nhận ra cô gái nhỏ có nhiều tâm sự. Tô Nam thường xuyên ghé tiệm bánh ngọt Quý Ngộ đang làm để mua bánh cho tiểu tổ tông trong nhà, lúc trước chưa từng thấy cô, hẳn là gần đây mới bắt đầu công việc.
Thêm nữa, vừa nãy anh nhìn rõ ràng, cho dù anh không tới thì tên Trần Lương kia cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Nắm đấm nhỏ nhìn qua thì yếu thật nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể khinh thường, cô còn đứng thủ thế, thật sự không giống công phu mèo cào mới học trong vòng một hai, năm.
Cô gái nhỏ càng ngày càng thú vị.