Minh Nặc kinh ngạc: "Thầy là robot sắt à?"
Cảm giác giống như lúc cậu cắt cổ người kia.
Thầy: "..."
Thầy suýt cười vì cậu ngốc quá: "Lại!"
Minh Nặc đành phải giơ dao lên xông tới lần nữa, phát hiện không thể làm thầy bị thương, mỗi lần cậu đều dùng hết sức nhưng hiệu quả rất kém, có lẽ ngay cả da cũng không cào được.
Có lẽ cái kìm cắt móng tay còn cào được hơn cậu.
Lần này thầy kiên nhẫn đến lạ thường, khiến các bạn học khác phải kinh ngạc, vì thầy đã tìm một cột sắt, kiên nhẫn để Minh Nặc chém suốt mười phút, không hề có bất kỳ lời mắng chửi hay hạ thấp nào, chỉ có sự khích lệ đầy yêu thương.
Phía sau, Field lén nói nhỏ với Sedwick: "Thầy có bị tráo đổi không? Lần trước điểm bắn tỉa của tôi thiếu vài điểm, thầy đã phạt tôi chạy mười vòng với tạ!"
Sedwick liếc nhìn cậu ta, không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía Minh Nặc đang vung dao đến thở hổn hển.
Giọng thầy mệt mỏi, vẫy tay: "Được rồi, vấn đề của em lát nữa tôi sẽ giải quyết tiếp, về hàng trước đi."
Cuối cùng cũng kết thúc! Minh Nặc phấn khích vô cùng, định trả dao ngắn cho thầy, nhưng thầy bảo cậu giữ lấy: "Đã bảo lát nữa còn tiếp tục, giờ đưa tôi làm gì?"
Minh Nặc: "..."
Cậu biết ngay trường học không phải nơi tốt đẹp mà.
Minh Nặc ủ rũ quay về hàng, nghe thầy giảng giải và thị phạm, đến khi các bạn học đều được thầy sắp xếp nhiệm vụ tiết học, Minh Nặc lại bị gọi sang một bên vung dao.
Minh Nặc nhìn Sedwick cầu cứu, trông thật đáng thương.
Sedwick như vị cứu tinh từ trên trời xuống, bước đến trước mặt thầy: "Thưa thầy, để em luyện tập với cậu ấy nhé."
Nhưng thầy thực chiến từ chối nhẹ nhàng: "Thực lực em quả thật được, nhưng dạy người thì thôi đi, đứa trẻ này tâm hồn mỏng manh, chắc không chịu nổi cách giáo dục kiểu áp bức của em đâu, để thầy dạy vậy."
Sedwick: "..."
Anh áp bức á?
Minh Nặc tâm hồn mỏng manh á?
Field không nhịn được cười phá lên, bị Sedwick trừng mắt vẫn không thôi, chạy đi chia sẻ với Lâm Ngọc: "Hai người miệng độc này còn chê nhau kìa, cứu mạng, họ không biết bản thân là người thế nào sao?"
Lâm Ngọc không nói gì, tay giơ súng cực kỳ vững vàng, bắn một phát vào bia, mười điểm.
Field bừng tỉnh: "Ồ phải rồi, cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì, miệng cậu cũng chẳng ngọt ngào đâu. Tại sao vậy? Độc miệng là truyền thống nhà họ Lâm à?"
Lâm Ngọc: "...Cút."
"Được thôi!"
Field bị ghét bỏ, như một chú bướm nhỏ bay sang phía bên kia sân tập để tìm bạn khác.
Minh Nặc không ai cứu được, đành phải khổ sở tiếp tục vung dao chém sắt, cậu vung đến tay tê nhức, tinh thần lực có lẽ là hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì, nên không có dấu hiệu khô kiệt, như bộ não trơn láng của con koala.
Lại nửa tiết học trôi qua, cuối cùng thầy thực chiến cũng hô dừng.
Minh Nặc kiệt sức ngồi xuống đất, ngay cả sức cầm dao cũng không còn, may mà thầy tốt bụng, không bắt cậu đứng dậy.
Thầy thực chiến phân tích: "Tinh thần lực của em vẫn có một chút tính công kích, nhưng khả năng gây sát thương rất thấp, có lẽ liên quan đến tính cách bẩm sinh của em, sau này nhất định phải rèn luyện nhiều."
Tinh thần lực của Minh Nặc giống như một con cừu non vô lo vô nghĩ, ăn cỏ trên đồng cỏ, ngoan ngoãn mềm mại, không chủ động gây sự với động vật ăn thịt mạnh hơn nó.
Đôi khi thậm chí còn dùng bộ lông mềm mại cọ cọ đối phương, kêu be be vài tiếng, khiến thú dữ vốn muốn săn mồi mất hết dã tâm, ngoan ngoãn chung sống hòa bình với cừu non.
Nhưng nếu chọc giận cậu, cừu non cũng sẽ rất hung dữ dùng sừng húc đối phương, chỉ là húc một lần đã hết sức, cần nghỉ rất lâu mới có thể tấn công lại.
Thầy thực chiến tìm ra quy luật trong đòn tấn công của Minh Nặc: "Trường hợp như em, một lần tấn công có thể không phát huy tác dụng, có thể thử nhiều lần."
Minh Nặc mơ màng gật đầu: "Vâng vâng, em biết rồi thầy."
Thầy thực chiến hài lòng xoa đầu cậu: "Chịu cố gắng là đứa trẻ ngoan, các em đều là mầm non tốt của đế quốc, sau này chiến đấu vì vinh quang của đế quốc! Vì bệ hạ mà chiến!"
Minh Nặc nghe vậy, nắm chặt nắm đấm: "Em sẽ cố gắng!"
Đợi cậu trở nên lợi hại, sẽ không còn sợ anh trai phát hiện ra sự tồn tại của cậu mà gϊếŧ cậu nữa, nói không chừng cậu còn có thể gϊếŧ ngược lại.
Có thực lực, ai chẳng ghê gớm!
Thầy thực chiến nhìn ngọn lửa chiến đấu bùng cháy trong mắt Minh Nặc, không hiểu sao trong lòng lạnh toát, vô cớ sinh ra một cảm giác không mấy dễ chịu.
Sau khi tan học, thầy thực chiến đi gặp một người bạn cũ thời quân ngũ.
Người bạn cũ hiện giờ đã là quân hàm trung tá, hàng ngày ngoài việc ở quân bộ ra thì làm giáo viên ở Helios, thấy bạn cũ đến với nụ cười đầy mặt, khá tò mò: "Sao thế? Gặp được nhân tài rồi?"
Thầy thực chiến lắc đầu cười: "Hôm nay có một học sinh mới. Trắng trẻo mịn màng, giống như cái thứ mà bọn trẻ bây giờ thích ăn ấy... cái bánh mousse phô mai trắng ấy, nói chuyện cũng không dám to tiếng, sợ dọa em ấy."
Người bạn cũ kinh ngạc nhìn anh ta: "...Nhát gan vậy sao?"
Thầy thực chiến giọng có ý cười: "Phải đấy, tuy thể chất không mạnh, tinh thần lực không hiểu sao cũng chẳng có tính công kích gì, yếu ớt lắm, tôi cho cậu ta học vung dao trước."
Người bạn cũ nhíu mày càng lúc càng sâu, như thể mới quen biết người bạn này ngày đầu tiên, từ tận đáy lòng hỏi: "Loại phế vật này, cậu không mắng nó à?"
"Phế vật gì chứ, cậu đừng nói khó nghe thế!" Thầy theo phản xạ phản bác, "Em ấy chỉ là sức yếu một chút, nghị lực kém một chút, cũng không có chút cơ bắp nào, tinh thần lực cũng rất phế..."