Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 32

Minh Nặc liếc nhìn sang hướng khác, bắt gặp ngay bộ ngực vạm vỡ của Field khiến cậu không thể rời mắt, nhìn lại Lâm Ngọc tuy trông có vẻ giống cậu nhưng cũng có một lớp cơ bụng mỏng.

Chỉ có cậu, chẳng có gì cả.

Khác với làn da trắng lạnh của Sedwick, Field có làn da rám nắng khỏe khoắn, thấy Minh Nặc đang ngẩn người nhìn mình, anh ta rất hào phóng vén áo lên và nhiệt tình hỏi: "Muốn sờ thử không?"

Minh Nặc ngạc nhiên, "Có... có thể sao?"

"Tất nhiên rồi! Cậu cứ sờ thoải mái, chúng ta là bạn mà." Field trực tiếp đặt tay Minh Nặc lên cơ bụng của mình, Minh Nặc tò mò sờ thử, không ngờ cảm giác lại mềm mềm.

Minh Nặc cũng vén áo mình lên, để lộ cái bụng trắng nõn chỉ toàn thịt mềm, ngưỡng mộ hỏi: "Liệu em có thể trở nên giống anh không?"

Field mỉm cười, "Tất nhiên rồi! Sau này cậu tập cùng tôi, đảm bảo có cơ bụng 8 múi!"

Minh Nặc vui mừng gật đầu lia lịa, lại không nỡ rời tay khỏi cơ bụng của anh, thật sự rất ngưỡng mộ.

Sedwick không nói không rằng nắm lấy tay Minh Nặc, lạnh lùng nói: "Phải tập trung rồi."

Minh Nặc lưu luyến: "Được rồi."

Người phụ trách dạy học sinh là một sĩ quan quân đội đã nghỉ hưu có thân hình vạm vỡ, ông có gương mặt thô kệch, cánh tay rám nắng đồng còn để lại nhiều vết sẹo.

Học sinh đứng xếp hàng theo chiều cao trên sân tập, Minh Nặc nhỏ tuổi nhất, thấp nhất, không may phải đứng ở hàng đầu tiên, đối diện trực tiếp với thầy giáo thực chiến đáng sợ.

Thầy thực chiến trước tiên đảo mắt nhìn Minh Nặc từ trên xuống dưới, cau mày. Ông rất không thích thể hình gầy gò yếu ớt kiểu này, không có thân hình cường tráng thì làm sao phục vụ Đế quốc được?!

Minh Nặc nuốt nước bọt lo lắng dưới ánh mắt đầy uy lực của thầy thực chiến.

Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào cậu thế này, có phải cậu đứng chưa đủ thẳng, hay tóc hoặc chỗ nào đó bị rối không?

Thầy thực chiến dời mắt đi, ông quét nhìn một vòng các học sinh, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ: "Khi chiến đấu trên chiến trường, không thể tránh khỏi việc đối địch tầm gần, vì vậy học cách sử dụng tinh thần lực để tăng cường sức mạnh chiến đấu là một bài học quan trọng chúng ta phải học."

"Bây giờ, học sinh số một ra hàng!"

Lúc này mọi nơi im lặng, Minh Nặc đang thầm thương cho số một xui xẻo, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt sắc bén của thầy thực chiến, cậu rùng mình.

Không đúng, số một hình như chính là cậu!

Minh Nặc bước ra một bước, yếu ớt nói: "Dạ, em ra hàng rồi thầy."

Thầy thực chiến: "..."

Các bạn học khác lúc này đều nín thở, thầy thực chiến tính khí rất nóng nảy, hàng ngày đều yêu cầu họ theo quy tắc nghiêm khắc của quân đội.

Không biết thầy sẽ phạt Minh Nặc thế nào, chạy với tạ hay chống đẩy...

"Lần sau khi gọi em phải phản ứng nhanh hơn, thấy em là người mới nên bỏ qua, đừng để lần sau." Thầy thực chiến thấy Minh Nặc run rẩy, bộ dạng như một kẻ đáng thương sợ hãi, "Tiếp theo em sẽ giúp các bạn làm mẫu, được không?"

Minh Nặc ngoái đầu nhìn Sedwick, thấy anh khẽ gật đầu mới nói: "Dạ được ạ."

Thầy thực chiến đứng trước mặt Minh Nặc, xòe lòng bàn tay ra: "Bây giờ dùng sức mạnh lớn nhất của em tấn công vào tay thầy."

Minh Nặc nắm chặt nắm đấm, dùng hết sức đấm vào lòng bàn tay thầy thực chiến, nhưng tay thầy thậm chí còn không rung động.

Thầy thực chiến: "...Sau này ăn nhiều vào."

Minh Nặc không dám nói mỗi bữa cậu ăn hai bát cơm: "Dạ."

Thầy thực chiến hướng dẫn: "Dùng tinh thần lực bọc lấy nắm đấm, rồi tấn công lại."

Minh Nặc nghe lời làm theo, một lớp tinh thần lực màu trắng nhạt bao phủ nắm đấm, cậu lại dùng sức đấm một cú, kết quả vẫn không thay đổi.

Sắc mặt thầy thực chiến lại càng trở nên dịu dàng, nhưng đặc điểm dịu dàng như nước này xuất hiện trên một người đàn ông vạm vỡ như ông chỉ khiến người ta rùng mình: "Đừng sợ, nói thầy nghe, có phải em không sử dụng tinh thần lực không?"

Minh Nặc cúi đầu: "Em có dùng ạ."

"Vậy làm lại lần nữa?"

Minh Nặc lại tích góp sức lực đấm vào lòng bàn tay ông một cái.

"Làm lại."

"Tiếp tục."

"Làm lại lần nữa."

Lặp lại hàng chục lần, trong mắt thầy thực chiến chỉ còn sự kinh ngạc, mỗi lần Minh Nặc tấn công đều không gây ra thương tổn thực chất nào, ngược lại tinh thần lực đang bồn chồn bạo động của ông lại được xoa dịu một cách kỳ lạ, trở nên bình tĩnh.

Nhưng điều này hoàn toàn không khoa học!

Làm sao có thể có tinh thần lực không có chút tính công kích nào?!

Thầy thực chiến khó tin, ông tìm cho Minh Nặc một thanh kiếm ngắn được làm từ khoáng thạch năng lượng, loại khoáng thạch năng lượng này có thể tăng cường sức mạnh tinh thần lực lên rất nhiều.

"Bây giờ em dùng con dao này chém vào tay thầy."

Chém thầy ư? Minh Nặc giật mình, vội giấu tay ra sau lưng, từ chối ngay: "Không được không được!"

Giọng thầy thực chiến lớn hơn một chút: "Bảo em cầm thì cứ cầm!"

Minh Nặc nhìn thầy, miễn cưỡng nhận lấy con dao ngắn, con dao khá nặng khiến tay cậu chùng xuống, cậu ấp úng: "Vạn nhất làm thầy bị thương thì sao ạ?"

Thầy thực chiến cười: "Thì em sẽ được tốt nghiệp."

Minh Nặc thấy không thể từ chối mệnh lệnh của thầy, đành phải nắm chặt chuôi dao, hít sâu hai hơi, vừa chuẩn bị tinh thần giơ dao lên thì nhìn thấy gương mặt thầy lại hạ xuống.

Thầy thúc giục: "Nhanh lên được không?"

"Em... em cố gắng."

Phải vung dao về phía thầy, Minh Nặc đau khổ vô cùng, cậu không phải người phản xã hội, từ nhỏ đã được Minh Xuyên dạy dỗ tuân thủ pháp luật, đúng là đứa trẻ ngoan mà mọi người vẫn hay khen ngợi.

Minh Nặc liều mạng chém vào cánh tay thầy, "xoẹt" một tiếng, lưỡi dao chạm vào cơ bắp cứng rắn, lệch hướng nặng nề.