Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 9

Tối hôm đó, Minh Xuyên bắt đầu lên cơn sốt cao, nhiệt độ cơ thể cao đến mức đáng sợ. Minh Nặc hoảng hốt không biết phải làm sao, cậu áp má vào mặt ba, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng và khóc nói: "Con đi mua thuốc cho ba."

"Khụ khụ... không cần đâu." Minh Xuyên nắm lấy tay Minh Nặc, giọng yếu ớt. Vì sốt cao nên sắc mặt không còn nhợt nhạt trong suốt nữa, mà hiếm hoi lộ ra chút sinh khí, "A Nặc, con ở bên ba một lúc nhé."

Minh Nặc lau nước mắt, gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Con sẽ ở bên ba."

"Thôi, đừng khóc nữa." Minh Xuyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau má Minh Nặc, mắt long lanh ngấn nước, "Khóc nữa là thành chú mèo mù thật đấy."

Minh Nặc lau nước mắt lung tung, giọng nghẹn ngào: "Dạ, con... con không khóc nữa."

Minh Xuyên mỉm cười dịu dàng, dường như không hề tuyệt vọng trước cái chết, ngược lại còn mong đợi nó đến.

"A Nặc à, chớp mắt một cái mà con đã lớn thế này rồi." Minh Xuyên nhìn Minh Nặc, cổ tay gầy guộc khẽ nhấc lên, vuốt ve gương mặt mềm mại của con, "Ba nhớ hồi con còn nhỏ, nhát gan lắm, chỉ cần một con chuồn chuồn bay qua cũng sợ."

Mắt Minh Nặc ươn ướt, cũng cười theo: "Bây giờ con không sợ nữa đâu."

"Ừ, vì A Nặc nhà ba đã lớn rồi, là đứa trẻ lớn rồi." Minh Xuyên nhìn Minh Nặc chăm chú, bỗng nắm lấy tay con, nói nhẹ nhàng: "A Nặc, ba yêu con."

Minh Nặc ôm lấy cánh tay Minh Xuyên, dụi dụi má vào tay ba, hít hít mũi rồi nói thật to: "Con cũng yêu ba, con yêu ba nhiều lắm!"

Yêu nó ư? Minh Xuyên nhìn chăm chú vào mặt Minh Nặc, nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt, run rẩy lau nước mắt trên mặt con, hôn lên trán con: "Cảm ơn... cảm ơn con đã yêu ba."

Minh Nặc có thể thấy Minh Xuyên đang mong đợi cái chết, nếu ra đi nhẹ nhàng là điều hạnh phúc với ba, thì dù không nỡ đến mấy, Minh Nặc cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Minh Xuyên qua đời vào sáng sớm ngày thứ hai sau khi phát bệnh.

Minh Nặc thức trắng đêm, canh bên giường, nước mắt đã khô cạn, lặng lẽ nghe hơi thở của ba càng lúc càng yếu dần, cho đến khi trái tim ngừng đập.

Ánh sáng từ mái vòm nhân tạo xuyên qua khe rèm chiếu vào căn phòng nhỏ hẹp, Minh Nặc ngẩn ngơ quay đầu nhìn về phía tia sáng đó, mắt lại một lần nữa cay xè ứa nước.

Cô dì hàng xóm đang giặt đồ, người qua lại trước cửa nhà đang bàn tán về việc sáng nay uống dung dịch dinh dưỡng vị gì, Minh Nặc chợt thấy nhà mình im lặng đến đáng sợ, cậu khẽ gọi: "Ba ơi...?"

"..."

Không ai đáp lại.

Minh Nặc gục xuống ngực Minh Xuyên, khóc nấc lên đầy tuyệt vọng.

Người phụ nữ giặt đồ hàng xóm nghe thấy tiếng khóc của Minh Nặc, vội vàng gõ cửa hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Minh Nặc ra mở cửa, không cần nói gì, chỉ cần nhìn một cái người phụ nữ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Người phụ nữ giúp lo hậu sự cho Minh Xuyên, đưa hũ tro cốt cho Minh Nặc, còn những việc khác, bà cũng đành bất lực.

Minh Nặc ôm hũ tro cốt về căn nhà tôn, cậu cúi mặt xuống, đầu óc trống rỗng, ngồi thẫn thờ trên giường.

"Ù ù ù..."

Máy thông minh phát ra tiếng rung, Minh Nặc chậm rãi cúi đầu, nhìn cuộc gọi đến từ người được lưu tên "Anh" trên màn hình.

Là bác.

Minh Nặc nhanh chóng kết nối cuộc gọi, giọng khàn đặc vì khóc chứa đầy hoang mang bất an: "Bác ạ."

Bác im lặng hồi lâu: "Là Minh Nặc phải không?"

Minh Nặc nức nở: "Dạ, là con, là Minh Nặc ạ."

"Ba cháu đâu?"

"Ba mất rồi ạ."

"..."

Minh Nặc nghe thấy bên kia có tiếng đồ vỡ, khi bác lên tiếng lần nữa, giọng hơi run: "Cháu... đừng sợ, bác sẽ đến đón cháu ngay."

Minh Nặc "ừm" một tiếng buồn bã: "Con đợi bác."

Bác nói không nhiều, trước tiên hỏi địa chỉ cụ thể nhà Minh Nặc, bảo cậu đợi thêm một lát rồi cúp máy. Minh Nặc mắt đẫm lệ vuốt ve máy thông minh, trong lòng đã có chỗ dựa.

Cậu vẫn còn bác.

Không sao đâu, không được khóc nữa, cậu không muốn thành mèo mù.

Minh Nặc dụi mắt, cố gắng chuyển hướng chú ý, bắt bản thân nhớ lại nội dung trong nhật ký nuôi cừu yêu thích, miệng lẩm bẩm: "Cừu là động vật có vυ', có khả năng thích nghi rất tốt... hu hu ba ơi, cừu con, cừu con có thể sống trong nhiều môi trường khác nhau, bao gồm núi cao, đồng cỏ và sa mạc, chúng ăn thực vật thân thảo."

Nhưng nỗi buồn như dây leo mọc hoang, Minh Nặc nói được vài câu lại thút thít hai tiếng, việc chấp nhận ba qua đời đối với cậu rất khó khăn. Minh Nặc đọc xong một lượt lời bình trong phim tài liệu, xả được chút cảm xúc, trong lòng mới dễ chịu hơn nhiều.

Cậu lại bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, bác sắp đến đón, cậu phải mang hết đồ đạc đi mới được.

Minh Nặc mò mẫm một hồi mới mở được vali, nhét những thứ bên cạnh vào trong, khi cầm gối lên, Minh Nặc cảm thấy có tờ giấy lướt qua tay mình.

Minh Nặc sững người, cúi xuống nhặt tờ giấy lên, cậu mở máy thông minh, gọi hệ thống thông minh tích hợp: "566, mau xem giúp tôi trên tờ giấy này viết gì."

Giọng thiếu niên vui vẻ của 566 vang lên từ máy thông minh: "Vâng thưa cậu chủ."

"Sau khi 566 kiểm tra, đây là một bức thư từ chủ nhân Minh Xuyên viết cho cậu chủ nhỏ, cậu chủ có cần 566 đọc cho nghe một lần không ạ?"

Thư ba viết cho cậu?! Minh Nặc tức thì lại rưng rưng nước mắt, "ừm" thật mạnh.

Mười mấy phút sau, Minh Nặc nghe xong nội dung bức thư rồi ngồi thẫn thờ trên ghế đẩu, đầu óc rối bời, phải một lúc sau mới lý giải được những thông tin ba muốn truyền đạt.

Thứ nhất, cậu không phải con ruột của ba, cậu là hoàng tử út của Đế quốc Perseus, khi ba nhặt được cậu, người đầy thương tích, sau đó anh trai cậu đã trở thành đương kim hoàng đế, nên ba nghi ngờ anh trai cậu có ý muốn gϊếŧ cậu.

Vì ngai vàng, anh em tương tàn là chuyện thường thấy.