Bé Con Chữa Lành Duy Nhất Trong Gia Đình Điên Rồ

Chương 8

Sarn tiện tay nhổ một cọng cỏ dại ngậm trong miệng, nhìn Minh Nặc ngây ngô, "Vậy em có biết tại sao người của Đế quốc Perseus đều can đảm như vậy không?"

Minh Nặc làm sao biết được, cậu thật thà lắc đầu.

"Tôi biết ngay em chắc chắn không biết." Sarn cười nói, "Bởi vì Đế quốc Perseus đã thiết lập trạm không gian quân sự ở các hệ sao, nếu người của họ gặp chuyện không may, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động đại quân áp cảnh."

Minh Nặc lẩm bẩm: "Giỏi quá."

Hai người vừa trò chuyện vừa về nhà, Sarn đưa Minh Nặc đến cửa căn nhà tôn mới quay đi, Minh Nặc về đến nhà, gỡ miếng vải trắng xuống, dụi dụi mắt.

Hôm nay ở ngoài lâu quá, mắt khô rát đau.

Tối đến, Minh Xuyên về nhà mang theo một hộp dâu tây cho Minh Nặc, nhưng Min Nặc đã ngủ rồi, Minh Xuyên ngồi bên giường, chăm chú nhìn thiếu niên đang say ngủ, anh ta đưa bàn tay run rẩy ra, khẽ chạm vào đuôi mắt Minh Nặc.

Minh Nặc trong giấc ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thân thiết cọ cọ vào tay Minh Xuyên.

Nhưng Minh Xuyên như bị bỏng, đột ngột rút tay về, cổ họng ngứa ran, anh ta không muốn đánh thức Min Nặc, vội vã bước ra khỏi căn nhà tôn, đóng cửa lại mới ho.

Cơn ho này dữ dội khác thường, tấm lưng gầy yếu của Minh Xuyên gần như gãy gập, anh ta dựa vào cửa ngồi xuống, vượt qua cơn khó chịu này, ngực đau đến tê dại.

Vết máu lan rộng trên vải áo ngực anh ta, Minh Xuyên co ro thành một đống, không đi cầm máu, cũng không uống thuốc giảm đau, anh ta chỉ đang suy nghĩ xem tiếp theo phải làm sao, Min Nặc còn nhỏ như vậy, một con cừu non yếu ớt không thể sống sót trong bầy sói.

Minh Xuyên ngồi một mình bên ngoài cửa, rất lâu sau, anh ta mới vịn tường đứng dậy, trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, hàng mi cong vυ't của Min Nặc khẽ run run, từ từ mở đôi mắt vô hồn, một bóng dáng mờ ảo đang nằm bên cạnh, Minh Nặc biết đó là ba mình, từ từ di chuyển vào lòng ba, ôm chặt lấy anh.

Thân nhiệt của ba hơi thấp, Min Nặc như một lò sưởi nhỏ ấm áp sưởi ấm cho ba.

Nhưng ngay khi áp sát, Minh Nặc khẽ động đôi mũi nhỏ, cậu ngửi thấy mùi tanh của máu từ người ba, Min Nặc hoảng hốt, vội vàng lay lay Minh Xuyên, "Ba ơi, ba ơi! Vết thương của ba lại đau à?"

Minh Xuyên nhanh chóng tỉnh giấc, cảm nhận được hơi ấm trong lòng, anh lặng lẽ ôm chặt Min Nặc, an ủi cảm xúc của con, "Không sao không sao, ba không đau chút nào đâu, ba đã uống thuốc mà A Nặc mua cho ba rồi."

Minh Nặc đỏ hoe mắt, dịch ra xa Minh Xuyên một chút, tránh đè lên vết thương của ba.

Minh Xuyên cúi mắt nhìn con, xoa xoa tóc cậu, "A Nặc này, ba muốn bàn với con một chuyện được không?"

Minh Nặc đột nhiên cảm thấy hoang mang, "Chuyện gì ạ?"

Minh Xuyên ôm Mimh Nặc vào lòng, gác cằm lêи đỉиɦ đầu con, giọng khàn đặc, "Ba sẽ cho bác cả đến đón con, lúc đó con về nhà với bác cả nhé?"

Min Nặc không nói gì, nhưng gần như lập tức, nước mắt đã tràn mi, cậu biết ba rất yêu cậu, sẽ không bỏ rơi cậu đâu, việc giờ phải gửi cậu đi chỉ có thể có nghĩa là tình trạng sức khỏe của ba đã rất tệ rồi.

Minh Nặc sụt sịt mũi, "Nhưng... nhưng con không quen bác cả."

Bác cả... bác cả là người tốt mà." Minh Xuyên ánh mắt phức tạp, khi nói về anh trai mình, anh trông có vẻ rất buồn, "Lúc đó con ngoan ngoãn nghe lời bác nhé, bác ấy thích những đứa trẻ ngoan."

Min Nặc nức nở một tiếng ôm lấy cổ Minh Xuyên, cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa, "Không muốn, không muốn, con không muốn đi với bác cả, con không cần ăn đào cũng không cần mặc quần áo đẹp, con chỉ muốn ở bên ba thôi."

Nghe những tiếng khóc đau lòng của Minh Nặc, Minh Xuyên trong lòng rất khó chịu, nhưng anh không còn cách nào khác, anh sắp chết rồi, trước khi chết, anh phải tìm cho Min Nặc một chỗ dung thân.

Minh Nặc khóc một hồi lâu, đành phải chấp nhận sự thật này, khi Minh Xuyên tháo não bộ điện tử ra liên lạc với anh trai, Min Nặc như một chú chim non nép vào lòng anh, ôm chặt eo anh, vì vừa khóc quá thương tâm nên còn nấc cụt.

Rất nhanh, bác cả đã kết nối cuộc gọi thoại, vì ở gần nên Minh Nặc có thể nghe thấy giọng bác cả, rất lạnh lẽo, khiến người ta liên tưởng đến gió bắc gào thét của mùa đông giá rét.

Thái độ bên kia không được tốt cho lắm, nói chuyện cũng có vẻ châm chọc, "Hiếm thấy thật đấy, em còn nhớ có anh trai này à."

Minh Xuyên nói một tiếng xin lỗi, vừa mân mê tóc Minh Nặc, vừa nói với anh trai: "Anh à, em sắp chết rồi, anh có thể giúp em chăm sóc con của em được không. Nó rất ngoan, sẽ không làm phiền anh đâu."

Bên kia im lặng rất lâu, "Em vẫn còn giận anh à? Cố tình chọc tức anh?"

"Không có giận anh." Minh Xuyên giọng bình tĩnh, "Em ở hành tinh Z-16, tầng hầm một, anh về đây cần ba ngày, em sẽ để con ở đây đợi anh."

Nói xong, Minh Xuyên vội ngắt liên lạc trước khi đối phương nổi giận.

Minh Nặc dựa vào người Minh Xuyên, "Bác cả có vẻ rất giận."

"Tính bác ấy không tốt." Minh Xuyên vuốt ve tóc Minh Nặc, "Nhưng bác ấy sẽ đến thôi, đợi... đợi ba chết rồi, con cứ ở đây đợi bác ấy đến đón, bác ấy có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến."

Khi nghe đến từ "chết", Min Nặc run rẩy, cậu không thấy được lúc này sắc mặt ba tái nhợt đến mức nào, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở tử vong trên người ba ngày càng nặng nề.

Ba sắp chết rồi... trong tương lai không xa.

Nhận thức này khiến Minh Nặc toàn thân run rẩy, không kìm được nỗi sợ hãi, cậu chỉ có thể cố chui vào lòng Minh Xuyên, để có được thêm cảm giác an toàn.

Hôm nay Minh Xuyên không đi làm, ở bên cạnh Minh Nặc, Min Nặc cũng từ chối lời mời đi chơi của Sa Ân, như một chú cừu con chưa dứt sữa bám riết lấy ba.