Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 42: Vạch mặt Tô Tư Nhu

Đồ cổ rơi xuống đất vỡ vụn ngay lập tức!

Lục Thịnh ở một bên im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được rồi mẹ, bỏ đi!”

Lục phu nhân sau khi nhận ra thì bà ta cũng vô cùng hối hận. Cơn giận của bà ta trút lên người Nguyễn Vãn Vãn: "Nguyễn Vãn Vãn, cô còn dám chạy! Cô đứng yên đó cho tôi!”

"Tôi là đồ ngốc hay đầu óc của Lục phu nhân có vấn đề? Tại sao tôi phải đứng yên?" Nguyễn Vãn Vãn nghiêng đầu.

Cô thật sự dám đối đầu với Lục phu nhân!

Tô Tư Nhu trong lòng thầm vui mừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phẫn nộ: "Vãn Vãn, sao cô có thể nói chuyện với dì như vậy? Rõ ràng là cô đã phản bội công ty trước. Nếu tôi là cô, tôi sẽ dùng cái chết để xin lỗi!”

"Thật sao?" Ánh mắt Nguyễn Vãn Vãn sáng lên.

Trong lòng Tô Tư Nhu không khỏi run lên, nhưng cô ta lại rất nghiêm túc nói: "Đương nhiên!"

"Vậy là tốt rồi. Tôi lo cô sẽ cầu xin tha thứ, cho nên bây giờ hãy tự sát đi!" Nguyễn Vãn Vãn ném con dao gọt hoa quả trên bàn qua.

Ánh sáng rực rỡ làm Tô Tư Nhu giật mình, Lục Thịnh tức giận: "Nguyễn Vãn Vãn, cô nói nhảm cái gì vậy? Đến nước này cô vẫn muốn hãm hại Tư Nhu sao? Từ bỏ đi, sẽ không có ai tin cô nữa! Hôm nay cô quỳ xuống ở đây, chân thành thừa nhận sai lầm của mình và sau này dùng tất cả mọi thứ để đền bù tổn thất của công ty!”

"Ha, tôi sẽ nói lại lần nữa. Lục Thịnh, anh nghĩ rằng tôi sẽ ngu đến mức để lại bằng chứng trong máy tính của mình sao?" Nguyễn Vãn Vãn nhìn thẳng vào Lục Thịnh.

Lục Thịnh có chút nghi ngờ, nhưng nhanh chóng xua tan: "Không phải cô, chẳng lẽ là Tư Nhu sao? Tại sao Tư Nhu lại làm như thế?”

"Cái này anh phải hỏi cô ta!"

Hai mắt Tô Tư Nhu lập tức đỏ lên, cô ta run rẩy: "Vãn Vãn, tôi thật sự không ngờ cô lại bịa ra lời nói dối như vậy? Nếu thật sự là tôi, vậy tôi sẽ quỳ xuống ngay chỗ này để xin lỗi!"

Nguyễn Vãn Vãn đang chờ đợi câu này, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Cô lấy điện thoại di động ra: "Tô Tư Nhu, người này, cô quen không?"

Nhìn thấy màn hình trò chuyện, Tô Tư Nhu sắc mặt tái nhợt.

Đây là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của Tô Tư Nhu với người của Hải Uy vào thời điểm đó.

Lục Thịnh và Lục phu nhân cũng nhìn thấy, bọn họ đều nhìn về phía Tô Tư Nhu.

Tô Tư Nhu cắn môi bật khóc: "Vãn Vãn, cô cho rằng một bức ảnh chụp màn hình thì có thể hẫm hại tôi sao? Cô làm vậy chỉ là tự hại mình thôi. Tài khoản WeChat này chắc chắn là tài khoản phụ của cô!”

"Cô có quen năm triệu này không? Tô Tư Nhu.”

Một ảnh chụp màn hình khác được đưa ra, Tô Tư Nhu nhìn thấy chuyển khoản quen thuộc, giống như một cái tát vào mặt!

Lập tức hiểu ra.

Chính là Nguyễn Vãn Vãn uy hϊếp cô ta?

"Cô, đừng giở trò nữa, tôi không hiểu ......"

"Vậy thì đọc tin nhắn đi."

Điện thoại nhanh chóng chuyển sang trang trò chuyện.

Nhật kí uy hiệp Tô Tư Nhu của Nguyễn Vãn Vãn.

Nhìn vào đó, cả Lục phu nhân và Lục Thịnh biết rất rõ đó là của Tô Tư Nhu.

Nếu chỉ là chụp ảnh màn hình trước đó thì quả thật sẽ không thể kết tội Tô Tư Nhu.

Tuy nhiên, nếu không phải Tô Tư Nhu làm sai thì tại sao cô ta lại chuyển nhiều tiền như vậy!

Sự thật đã rõ.

Tất cả họ đều không thể tin người phản bội công ty lại là Tô Tư Nhu, người mà đã lớn lên cùng họ!

Giây tiếp theo, Tô Tư Nhu trực tiếp quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói với Lục phu nhân và Lục Thịnh: "Dì, anh Thịnh, anh phải tin em! Sở dĩ em chuyển tiền là vì em biết đó là lịch sử trò chuyện của Nguyễn Vãn Vãn với người của Hải Uy. Em không muốn cô ấy quá khó coi.”

Cô ta khóc thút thít, trông rất đáng thương.

Quả thật, điều đó khiến Lục phu nhân và Lục Thịnh bị lay động.

Nguyễn Vãn Vãn phải khâm phục sự vô liêm sỉ của Tô Tư Nhu, đến lúc này mà cô ta vẫn có thể giả vờ.

"Nhất định phải là cô, tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của tôi."

Nguyễn Vãn Vãn phát video từ văn phòng hôm đó.

Trong văn phòng yên tĩnh, Tô Tư Nhu đột nhiên thận trọng bước vào, mở máy tính của Nguyễn Vãn Vãn bắt đầu thao tác.

Ánh mắt Tô Tư Nhu sắp nổ tung.

Cô ta làm điều này vì biết trong văn phòng của Nguyễn Vãn Vãn không có camera giám sát.

Ai mà ngờ được cô lại bí mật lắp camera giám sát.

"Nguyễn Vãn Vãn!" Cô ta muốn gϊếŧ cô!

Tô Tư Nhu lao về phía trước, nhưng giây tiếp theo đã bị đá văng ra và đập vào ghế sofa.

Cô ta bật khóc ngay lập tức, nhưng lúc này không ai cảm thấy thương tiếc cho cô ta. Lục phu nhân nắm chặt cổ áo cô ta: "Tô Tư Nhu, là cô, sao cô lại làm như vậy!"

Trong nhà họ Lục có rất nhiều con cái, Lục Thịnh khó khăn lắm mới giành được quyền thừa kế.

Lục Thịnh lúc này sắc mặt cũng âm trầm, hắn khó có thể tin nhìn Tô Tư Nhu.

"Con ......" Tô Tư Nhu không thể khóc được nữa, cô ta nóng lòng muốn dùng tay xé nát Nguyễn Vãn Vãn ra, cô ta vô cùng áy náy lên tiếng: "Dì, con không cố ý, con chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học nhỏ. Nhưng không ngờ cô ta nhìn thấy mọi chuyện mà không ngăn cản, rõ ràng là muốn cung cấp tin tức cho công ty Hải Uy!"

"Chát-"

Một cái tát không thương tiếc rơi vào mặt cô ta.

"Tô Tư Nhu, cô thật sự đã quen với việc đổi trắng thay đen rồi hả? Cô muốn cho tôi một bài học mà lại hy sinh toàn bộ công ty và tương lai của Lục Thịnh! Sự ghen tuông của cô thật đáng sợ!” Nguyễn Vãn Vãn chế nhạo.

Đầu óc Lục Thịnh hỗn loạn, nhìn Nguyễn Vãn Vãn, trái tim đau đớn, vô cùng khó chịu: "Vãn Vãn......"

"Không cần phải nói, nếu các người đều tin tưởng Tô Tư Nhu như vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho các người. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ rời khỏi công ty!"

Nguyễn Vãn Vãn buông xuống những lời đó và sải bước rời đi.

Sắc mặt Lục Thịnh thay đổi, hắn vội vàng đuổi theo.

Hắn nắm lấy tay Nguyễn Vãn Vãn: "Vãn Vãn, em không làm, vì sao lúc trước em không nói?"

Đôi mắt trong trẻo của cô hiện lên vẻ giễu cợt: "Lục tiên sinh, tôi không nói sao? Anh có tin tôi không?”

Nói xong, rũ bỏ hắn ra và rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô gái dứt khoát rời đi, Lục Thịnh cảm thấy mệt mỏi, hai tay che mặt.

Tô Tư Nhu muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Lục phu nhân làm cho hoảng sợ, trong lòng dâng lên vô số hối hận cùng oán hận.

Người phụ nữ ác độc!

Thật là thâm hiểm!

Lục phu nhân đột nhiên nhớ ra: "Con không liên lạc với Thiếu Yên sao? Yêu cầu nó trả lại dự án cho chúng ta."

Lục Thịnh cũng chợt tỉnh táo lại, lập tức gọi điện cho Thương Thiếu Yên.

"Tôi chỉ nói là cân nhắc. Xin lỗi, dự án đó Hải Uy đã bắt đầu làm mấy ngày rồi, tôi không thể làm gì được."

Ánh mắt Lục Thịnh tối sầm lại.

Tập đoàn Lục thị.

Nguyễn Vãn Vãn đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng.

"Chị Vãn, chúng ta đều đã biết sự thật." Tiểu Đào buồn bã nhìn cô: "Chị thật sự muốn rời đi sao? Chúng ta đã làm cùng nhau lâu như vậy..."

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười với cô ấy: "Sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại."

Cô rời khỏi nơi cô đã làm việc trong ba năm.

Trên đường về, cô lướt qua các diễn đàn.

Cô muốn xem mọi người đang mắng cô như thế nào, nhưng không ngờ mọi thứ lại đảo ngược.

Trong một thời gian ngắn, toàn bộ giới xây dựng đều biết Tô Tư Nhu đã đích thân bán kế hoạch cho Hải Uy.

Vô số người nhổ nước bọt vào cô ta.

Lần này, Tô Tư Nhu sẽ không dễ dàng xoay người như vậy nữa.

Mà Nguyễn Vãn Vãn cũng đoán được ai đã đẩy tin tức nhanh như vậy. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy cách tốt nhất để báo đáp Thương Thiếu Yên chính là đồ ăn ngon.

Phải mất hai giờ để về nhà.

Nguyễn Vãn Vãn làm ba món ăn và một món canh. Vừa định đưa đến bệnh viện thì nhận được tin Thương Thiếu Yên đã xuất viện, nên đành phải lái xe đến tập đoàn SW.

Văn phòng Chủ tịch.

Thương Thiếu Yên vừa mới xuất viện, mặc bộ vest đen, khuôn mặt tuấn tú trông càng lạnh lùng, nghiêm nghị và thu hút.