Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 41: Lục phu nhân tức giận

Bệnh viện.

Tô Tư Nhu tâm tình rất vui vẻ, Lục Thịnh đã ở bên cạnh cô ta từ khi cô ta được đưa đến bệnh viện.

"Anh Thịnh, anh đừng buồn. Một người phụ nữ như Nguyễn Vãn Vãn, gia tộc xuống dốc, có lẽ cô ta chỉ muốn tìm người giàu có để leo lên cao thôi." Cô ta thấy tâm trạng Lục Thịnh không tốt, vì vậy cố tình đổ thêm dầu vào lửa, gieo rắc sự bất hòa: "Nhìn xem, lần trước anh tặng cô ta món quà đắt tiền như vậy, chẳng phải cô ta còn chê sao?"

Lục Thịnh sắc mặt lạnh lùng, nhưng thanh âm lại trầm thấp: "Cô ấy không phải là loại người như vậy."

"Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng. Em cũng là sợ anh sẽ bị lừa."

Lục Thịnh cúi đầu định gọt trái cây, nhưng rõ ràng là lơ đãng.

Tô Tư Nhu lặng lẽ cong môi.

Thấy mục tiêu đã đạt được, đang mừng thầm thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Cô ta không trả lời.

Một tin nhắn mới nhanh chóng xuất hiện.

[Cô thật sự cho rằng những gì cô làm không ai biết sao?]

Trái tim cô ta lập tức thắt lại, Tô Tư Nhu hoảng hốt liếc nhìn Lục Thịnh, sau đó cẩn thận đáp: [Anh là ai?]

[Không quan trọng tôi là ai, nhưng tôi có bằng chứng về việc cô có liên hệ với tập đoàn Hải Uy.]

Bên kia đã gửi ảnh chụp màn hình.

Đó thực sự là bằng chứng cho thấy cô ta đã nhận tiền của Hải Uy.

Trái tim Tô Tư Nhu chìm xuống tận đáy, cả người hoảng sợ.

Người đàn ông này là ai? Tại sao anh ta biết nhiều như vậy?

Hiện tại cô ta hoàn toàn bị động: [Anh muốn gì?]

[Năm triệu, tối nay gửi vào tài khoản này, nếu không, tôi sẽ công khai!]

[Quá nhiều!]

[Cô cho rằng Lục Thịnh không đáng giá năm triệu sao?]

"Tư Nhu, sao sắc mặt em khó coi như vậy?"

Giọng nam đột nhiên kéo Tô Tư Nhu thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô ta lập tức nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là do chân đau quá..."

"Vậy thì đừng nghịch điện thoại nữa, mau nghỉ ngơi đi."

"Được......" Tô Tư Nhu ngoan ngoãn nằm xuống, mở to mắt hỏi: "Vậy anh định giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Anh đã nói với chú nhỏ rồi. Chú ấy sẽ trả lại dự án cho anh."

Hắn hoàn toàn không đề cập đến Nguyễn Vãn Vãn.

Chẳng lẽ hắn muốn buông tha cho Nguyễn Vãn Vãn!

Tô Tư Nhu không chấp nhận được. Vì vậy cô ta chờ cho đến khi Lục Thịnh rời đi, miễn cưỡng đưa tiền cho người đó, sau đó bấm điện thoại gọi cho Lục phu nhân.

"Alo, dì, dì chắc chắn không biết chuyện này......” Tô Tư Nhu nhanh chóng kể lại mọi chuyện, còn thêm mắm dặm muối vào.

Lục phu nhân đang đi nghỉ mát đột nhiên nổi giận: "Nguyễn Vãn Vãn này, tôi cho phép bọn họ ở bên nhau là vì lòng chung thủy của cô ta với Lục Thịnh. Không ngờ bây giờ cô ta lại làm ra chuyện vô lương tâm như vậy? Đợi đi, tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá."

......

Phía bên kia.

Sau khi lấy được tiền, Nguyễn Vãn Vãn chia tiền cho Thương Thiếu Yên như đã thỏa thuận.

Bên kia không nhận.

"Số tiền nhỏ đó em tự giữa lại đi."

Năm triệu, số tiền nhỏ......

Nguyễn Vãn Vãn thấy anh thực sự không cần nên cô cũng không ép buộc mà đi đến sofa chuẩn bị đi ngủ.

Thương Thiếu Yên nhấp vào tin nhắn nhóm WeChat đang liên tục bị oanh tạc.

Triệu Giang: [Sếp lớn đã lâu không game này, sao đột nhiên lại muốn chiêu mộ một người mới, mà cô ấy còn là con gái, hehehe ~]

Bùi Bạch Thâm: [Đừng nói nhảm, Sếp không phải loại người như vậy.]

Thương Thiếu Yên trả lời: [Chị dâu tương lai, hãy lịch sự đi.]

Cả nhóm lập tức nổ tung.

Sau đó có thêm tin nhắn, nhưng Thương Thiếu Yên cũng không trả lời.

Ánh mắt anh lướt về phía cô gái trên ghế sofa. Đôi bắp chân trắng nõn dưới chiếc váy màu xanh đậm của cô trắng đến chói mắt. Cô ngẩng đầu nghịch điện thoại di động, mấy lần suýt đánh rơi điện thoại.

Cuối cùng cô quấn mình trong chiếc chăn nhỏ và ngủ thϊếp đi.

Thương Thiếu Yên xuống giường, đắp chăn lại cho cô.

Cô gái đột nhiên lẩm bẩm: "......"

Anh nghiêng người lại gần, nghe thấy hai chữ: "Lục Thịnh......"

......

Sáng sớm hôm sau khi cô dậy, Nguyễn Vãn Vãn luôn bận rộn. Thương Thiếu Yên nói muốn ăn, cô đặc biệt làm món trứng ốp la phong phú và ngon miệng cùng bánh mì kẹp và sữa. Anh lại không thích vì nó quá nhạt nhẽo. Còn phải giúp anh đi vệ sinh, một lúc thì lại gọt trái cây.

Nguyễn Vãn Vãn trở thành bảo mẫu của anh.

Quá mệt mỏi.

Lại nhìn Thương Thiếu Yên nhàn nhã, sao cô lại có cảm giác người đàn ông này đang cố ý hành hạ mình?

Cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.

"Nguyễn Vãn Vãn, đến nhà họ Lục ngay."

Chỉ một câu nói, Lục phu nhân kiêu ngạo cúp điện thoại.

Bà ta luôn kiêu ngạo như thế, cứ như thể cô là con chó của nhà họ Lục vậy.

Mà kiếp trước, Nguyễn Vãn Vãn quả thực đã chịu nhục nhã đến cực hạn trong nhà họ Lục.

Lục phu nhân không thích cô, nên luôn tìm cách để hành hạ cô, nhưng cô chưa bao giờ nói ra vì để ý đến cảm xúc của Lục Thịnh.

Nghĩ lại thì thật ngu ngốc.

Tuy nhiên, theo lý thì lúc này hẳn là Lục phu nhân đang đi nghỉ mát. Bây giờ bà ta lại biết việc này thì ắc hẳn có sự đóng góp không nhỏ của Tô Tư Nhu.

"Tôi ra ngoài một chút." Nguyễn Vãn Vãn nói với Thương Thiếu Yên.

Đôi mắt phượng của Thương Thiếu Yên lạnh lùng sâu sắc: "Người nhà họ Lục tìm em sao? Tôi bảo người đưa em đến đó."

"Không cần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, tôi có thể tự mình đối phó ~" Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.

Nhà cũ của nhà họ Lục.

Cô đã đến đây rất nhiều lần nhưng lần này cô đã bị chặn lại ngay trước cửa.

"Tôi là Nguyễn Vãn Vãn." Cô bình tĩnh nói.

Nhân viên bảo vệ kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng: "Phu nhân nói, để cô quỳ ở cửa một tiếng mới có thể vào!"

"Được rồi, xem ra Lục phu nhân không muốn gặp tôi, vậy thì tôi đi trước."

Nguyễn Vãn Vãn nói xong thì xoay người rời đi. Nhân viên bảo vệ thấy thế thì lần đầu tiên sững sờ. Cô ta không phải vẫn luôn nghe theo lời của Lục phu nhân sao?

Hắn thật sự không thể để Nguyễn Vãn Vãn rời đi nên vội vàng gọi điện thoại cho Lục phu nhân.

Nguyễn Vãn Vãn còn chưa đi được hai bước, quả nhiên bảo vệ vội vàng đi tới ngăn cản cô: “Phu nhân cho cô vào.”

Nguyễn Vãn Vãn liếc hắn một cái, cười như không cười: “Lục phu nhân đã không muốn nhìn thấy tôi, tôi tốt nhất không nên đi vào làm chướng mắt.”

Nhân viên bảo vệ nghiến răng nghiến lợi từ khi nào mà cô nàng la liếʍ này lại trở nên kiêu ngạo như vậy?

Một lúc sau, hắn đành phải hạ thấp giọng: “Nguyễn tiểu thư, cô vào đi, phu nhân đang đợi cô.”

Nguyễn Vãn Vãn hừ lạnh một tiếng, quay người lại.

“Bang” Trực tiếp dùng chân đá mở cửa.

Sải bước vào sân nhà họ Lục.

Nhân viên bảo vệ sững sờ ở phía sau.

Nguyễn Vãn Vãn bước vào phòng khách nhà họ Lục.

"Vυ't!" Một cây roi đập xuống đất.

May mắn thay, Nguyễn Vãn Vãn đã né tránh kịp thời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục phu nhân ngồi ở giữa ghế sô pha. Tô Tư Nhu ngồi ở bên cạnh bà ta, ngay cả Lục Thịnh cũng ở đó.

“Cô lâu như vậy mới tới!” Lục phu nhân trừng mắt: “Cô không coi trọng chúng ta sao?”

Nguyễn Vãn Vãn nhàn nhã đút hai tay vào túi, cười nửa miệng. Kiếp trước, Lục phu nhân thỉnh thoảng cũng bắt nạt cô, nhưng cô lại nhịn vì Lục Thịnh. Không ngờ bà ta lại lấy roi muốn đánh cô!

Cô cũng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, cũng được nuông chiều mà lớn.

Tại sao phải ở đây để bị bà ta đánh?

"Nô tài đến muộn, xin thái hậu trừng phạt nô tài!"

Giọng điệu của Nguyễn Vãn Vãn vô cùng cung kính, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên.

Lục phu nhân bị mỉa mai đến nỗi hai tay run rẩy, bà ta không nói một lời ra tay đánh Nguyễn Vãn Vãn!

Roi da xé gió cắt qua không khí, Nguyễn Vãn Vãn hét lên rồi chạy lui lại.

"Con khốn!" Lục phu nhân hét lên, nhưng Nguyễn Vãn Vãn lại như cá trạch nhỏ, không đánh được cô. Nhưng đồ cổ trong nhà lại bị roi đánh rơi xuống đất vỡ nát!

Một roi quất vào đồ sứ Thanh Hoa quý giá nhất!