Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 26: Hung thủ thật sự

“Anh vẫn chưa tìm được chút bằng chứng nào sao?”

"Cô ta làm việc quá bí mật, còn sử dụng cả tiền mặt."

"Con của chúng ta mất vô ích sao?" Trần Duệ Tuyết mất khống chế hét lên.

Tô Bạch xoa xoa thái dương: "Yên tâm, anh sẽ không bao giờ để đứa trẻ ra đi vô ích. Anh đã tạo áp lực với Nguyễn gia, Nguyễn gia sẽ sớm tới tìm em xin lỗi."

Xin lỗi……

Ánh mắt của Trần Duệ Tuyết vô cùng hung ác.

Cho dù Nguyễn Vãn Vãn có hy sinh mạng sống của mình để chuộc lỗi thì cũng chưa đủ.

Cô ta muốn làm cho Nguyễn Vãn Vãn bị hủy hoại.

Trần Duệ Tuyết lấy điện thoại di động ra, gọi điện liên lạc với phóng viên.

Tô Tư Nhu ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, không khỏi hưng phấn. Cuối cùng thủ đoạn mượn dao gϊếŧ người của cô ta cũng có hiệu quả! Rất hiếm khi cô ta ngưỡng mộ chỉ số thông minh của Trần Duệ Tuyết, đúng là cao thủ.

Không lâu sau, Nguyễn Vãn Vãn đến bệnh viện và họp mặt với Nguyễn lão phu nhân trên tay cầm rất nhiều đồ. Nguyễn lão phu nhân đi vào thang máy, chưa kịp mở miệng dạy dỗ Nguyễn Vãn Vãn thì đã có người khác bước vào.

Bà ấy trừng mắt giận dữ nhìn Nguyễn Vãn Vãn.

"Chờ một lát nữa thì xin lỗi Tô thiếu phu nhân cho đàng hoàng. Cho dù cô ấy có ra yêu cầu gì cũng phải đồng ý! Nguyễn gia của chúng ta không thể bị hủy hoại trong tay một người như cô!

Nguyễn Vãn Vãn ngoáy tai nói: "Yên tâm đi."

Nhưng bọn họ không ngờ khi đến tầng năm thì nhìn thấy vô số phóng viên ở cửa phòng bệnh.

Các phóng viên thấy Nguyễn Vãn Vãn giống như những con sói đánh hơi được con mồi, vội lao vào quay quanh cô.

"Nguyễn tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi. Mục đích của cô khiến Tô thiếu phu nhân sảy thai là gì?"

"Tôi nghe nói cô luôn ghen tị với học thức của Tô thiếu phu nhân, đúng không?"

"Nguyễn lão phu nhân, bà nghĩ sao về việc cháu gái của mình đã làm?"

Sắc mặt Nguyễn lão phu nhân không thể xấu hơn được nữa!

Tô thiếu phu nhân thật sự mời phóng viên tới. Việc này không phải đã hủy hoại danh tiếng của Nguyễn Vãn Vãn sao? Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Nguyễn gia!

"Tôi đến đây để tìm Tô thiếu phu nhân, các người cho rằng mình so với cô ấy quan trọng hơn sao?" Nguyễn Vãn Vãn cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng đe dọa.

Mọi người đều vô thức nhường đường cho họ.

Cô bước tới, đi vào phòng bệnh. Tô Tư Nhu đang gọt cam, nhìn thấy Nguyễn Vãn Vãn thì quăng nó vào người cô.

"Nguyễn Vãn Vãn, cô thật ác độc, đó là một mạng người. Cô có biết gia đình chúng tôi mong chờ đứa trẻ này đến mức nào không?" Tô Tư Nhu run rẩy vì tức giận, không kìm được rơi nước mắt.

Ai nhìn thấy cũng phải khen cô ta là người em chồng có một không hai.

Nguyễn Vãn Vãn dùng tay không bắt lấy quả cam, nếm thử, nói: "Ừm, rất ngon, khá ngọt."

Lần này Tô Tư Nhu thật sự suýt ngất xỉu vì tức.

Phóng viên:......

Nguyễn lão phu nhân nhìn thấy thì muốn dạy dỗ cô, nhưng lại nhịn xuống, vội vàng đưa ra quà xin lỗi: "Tô thiếu gia, Tô thiếu phu nhân, chuyện này, cháu gái tôi tuyệt đối không cố ý, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

"Tai nạn? Tìm người hãm hại tôi cũng là tai nạn sao?” Khuôn mặt Trần Duệ Tuyết hoàn toàn giễu cợt, cô ta liếc nhìn lễ vật: "Nhà họ Nguyễn các người thật sự sắp phá sản, đem những thứ không đáng giá đến đây!"

Những thứ này cũng cực kỳ đắt đỏ.

Trần Duệ Tuyết không cho bà ấy một chút mặt mũi nào.

Các phóng viên chụp ảnh liên tục, Nguyễn lão phu nhân chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, bà ta kéo Nguyễn Vãn Vãn qua: " Hôm nay tôi mang cháu gái đến đây là muốn thành tâm muốn xin lỗi các vị. Cháu gái tôi từ nhỏ đã tính tình không tốt, con bé đã làm rất nhiều việc sai trái. Chỉ cần có thể khiến cô dễ chịu hơn, cô có thể làm gì cũng được! "

Vì nghĩa bất vị thân!

Trong mắt mọi người đều có chút ngưỡng mộ.

Trần Duệ Tuyết nhướng mày: “Nguyễn gia vẫn còn có người hiểu chuyện.”

"Đương nhiên, tôi biết cho dù là tôi, thì cũng sẽ không thể chịu đựng được. Cô đừng xem thường nhà họ Nguyễn chúng tôi. Nguyễn Vãn Vãn không còn là người của nhà họ Nguyễn nữa!” Nguyễn lão phu nhân kiên quyết nói.

Vẻ mặt của Nguyễn Vãn Vãn lạnh lẽo. Kiếp trước cô đau khổ vì bị bỏ rơi, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì cả.

Bản thân Nguyễn lão phu nhân là một người rất coi trọng lợi ích và thích chi thứ hai hơn.

Nếu không, cũng sẽ không vì cha cô chỉ phạm một sai lầm nhỏ, mà bà ta không thể đợi được đã giao công ty cho chi thứ hai phụ trách. Bây giờ vừa xảy ra chuyện, bà ta ngay lập tức cắt đứt quan hệ với cô.

"Được rồi, vì Nguyễn lão phu nhân đã nói như vậy, tôi sẽ không kéo nhà họ Nguyễn vào chuyện của Nguyễn Vãn Vãn." Trần Duệ Tuyết nói.

Nguyễn lão phu nhân vội vàng cảm tạ cô ta.

Trần Duệ Tuyết chán ghét nhìn Nguyễn Vãn Vãn: "Nguyễn Vãn Vãn, cô không phải muốn xin lỗi sao? Trước tiên nói ra việc làm ác độc của cô đi!"

Ánh sáng máy ảnh của vô số phóng viên lóa lên, một số thậm chí còn phát trực tiếp.

Chứng kiến sự sụp đổ của Nguyễn Vãn Vãn, một đại nhân vật ở Giang Thành.

Nhưng đôi mắt đẹp của Nguyễn Vãn Vãn lại đang mỉm cười, giọng nói dễ nghe lại bình tĩnh: “Được rồi, vậy bây giờ tôi bắt đầu nói.”

Đám đông nín thở.

Trần Duệ Tuyết trong mắt có chút không tốt.

Nguyễn Vãn Vãn: “Tội của tôi là được mời đến bữa tiệc đó, vào thời khắc nguy cấp đã không bảo vệ được con của Tô thiếu phu nhân, còn bị coi như người chết thay!”

"Ồ——" Mọi người đều sửng sốt.

"Nguyễn Vãn Vãn, cô đang nói nhảm gì vậy!" Tô Tư Nhu đứng lên trước, tức giận nói: "Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, cô còn nói nhảm sao?"

“Tôi nói bậy, vậy sao cô lại hưng phấn như vậy?” Đôi mắt tươi cười của Nguyễn Vãn Vãn quét về phía cô ta như lưỡi dao sắc bén.

Tô Tư Nhu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tức giận. Ở đây có nhiều phóng viên như vậy. Đừng lừa dối mọi người nữa!"

Trần Duệ Tuyết cũng lạnh lùng nói: "Đúng vậy, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Tô Bạch thản nhiên nói: "Cô muốn kéo dài thời gian chờ Lục Thịnh cứu cô. Cô yên tâm, tôi đã nói với hắn rồi, lần này hắn cũng bị cô làm tổn thương, hắn sẽ không đến cứu cô đâu. Nói sự thật về những việc làm xấu xa của cô đi!”

“Được rồi, mọi người đều đang mong chờ nên tôi cũng không giấu nữa.” Nguyễn Vãn Vãn vỗ vỗ tay.

Hai vệ sĩ bước vào cùng một người đàn ông.

Người đàn ông trên người đầy máu và quần áo thì bừa bộn.

Các phóng viên đã tránh đường trong sự ghê tởm.

Ánh mắt Trần Duệ Tuyết lập tức tràn đầy hận ý.

Ánh mắt Tô Tư Nhu ánh mắt đột nhiên thay đổi: "Cô đưa hắn đến đây làm gì?"

"Cô không phải muốn biết sự thật sao? Nên tôi đã đưa hắn đến đây. Nào, giải thích thân phận của anh cho mọi người biết đi." Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười nhìn hắn.

Tiểu Vũ hít sâu một hơi: "Tôi là Tiểu Vũ, người phục vụ trong biệt thự, đồng thời cũng là người hãm hại cô Trần mất đứa bé.”

Ánh đèn chớp nháy liên tục.

"Là hắn à?"

"Bị đánh là xứng đáng!" Các phóng viên lần lượt nói.

Nguyễn Vãn Vãn: “Nói tiếp đi!”

Tô Tư Nhu đột nhiên hét lên: "Nguyễn Vãn Vãn, cô điên rồi, mau đem người này xuống, chị dâu của tôi không muốn nhìn thấy hắn!"

Cô ta lập tức ra lệnh cho vệ sĩ ở cửa, vệ sĩ lập tức đến đưa Tiểu Vũ đi. Nhưng trong phút chốc, bọn họ đã bị hai vệ sĩ bên trong đè xuống đất.

Nguyễn Vãn Vãn không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Đúng là người của Thương Thiếu Yên, thực lực phi thường.

Tiểu Vũ nhìn Tô Tư Nhu, siết chặt nắm tay, cuối cùng chậm rãi nói: "Tôi đã nói với mọi người rằng chính Nguyễn tiểu thư đã yêu cầu tôi làm việc đó. Kỳ thật không phải là cô ấy.”

Mọi người lập tức vểnh tai lên.

Có một mặt khác của điều này?

Tô Tư Nhu hoàn toàn hoảng sợ, thấp giọng cảnh cáo: "Tiểu Vũ, đừng để bị Nguyễn Vãn Vãn mua chuộc!"