Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 25: Bị vu oan

Hắn vội vàng đuổi theo, thở dài: "Được rồi, anh tin em. Vãn Vãn, gần đây tính tình của em thật sự càng ngày càng lớn, ngoại trừ anh còn có ai có thể chịu nổi!"

Nguyễn Vãn Vãn suýt chút nữa không nhịn được ói ra.

Cô nói muốn quay lại công ty với lý do có việc cần giải quyết.

Vào văn phòng không lâu thì cô đã nhận thấy sự bất thường.

Đột nhiên, một nhóm người xông vào văn phòng của cô.

Sau khi xông vào, thì bọn họ bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cô. Nhưng không thể tìm được nên đơn giản là đập nát mọi thứ!

Nguyễn Vãn Vãn nhìn thấy rõ ràng tất cả những điều này từ bên ngoài.

Tô Bạch nhất định sẽ không bỏ cuộc, chỉ có Lục Thịnh biết cô đã trở lại...

Có vẻ như công ty cũng không còn an toàn.

Nguyễn Vãn Vãn đến nơi ở của mình để ở vài ngày. Ngay cả Lục Thịnh cũng không biết về tài sản riêng này.

Cô chỉ ở đó có hai ngày, bên ngoài đã xảy ra những thay đổi chấn động.

Đang ở nhà thì cha Nguyễn đột nhiên gọi điện đến.

"Vãn Vãn."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Nguyễn Vãn Vãn suýt khóc, nghẹn ngào nức nở.

"Bây giờ con không sao chứ?"

"Con không sao, cha, còn cha thì sao."

Cha Nguyễn thở dài thật sâu. Thần kinh của Nguyễn Vãn Vãn lập tức căng thẳng. Tô Bạch sẽ không tấn công bọn họ chứ.

"Gần đây công ty không tốt lắm, tập đoàn Tô thị đã gây áp lực cho công ty, chú hai của con và những người khác không thể cầm cự được nữa. Nhưng tập đoàn SW đột nhiên liên lạc với cha và muốn giao cho cha một dự án, chỉ chờ cha nhận thôi. Vì vậy cha gọi điện hỏi con, có phải Lục Thịnh đang giúp chúng ta không?"

Thương Thiếu Yên......

Trái tim Nguyễn Vãn Vãn hơi trầm xuống, cô không muốn đem công lao này để lên người Lục Thịnh.

"Cha, có lẽ, Thương gia luôn nghĩ cha là một đối tác kinh doanh tốt."

Bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: "Chuyện của Tô thiếu phu nhân thì sao?"

"Con không làm gì sai." Nguyễn Vãn Vãn không chút do dự nói: “Con nhất định sẽ chứng minh mình vô tội.”

“Bà nội con bảo cha dẫn con đi gặp Tô thiếu phu nhân để xin lỗi.” Giọng điệu của cha Nguyễn tràn đầy đau khổ.

Nếu ông thật sự đưa Nguyễn Vãn Vãn đến đó thì làm sao Tô phu nhân có thể buông tha cho cô.

"Cha, cha không cần lo chuyện này, con có cách giải quyết."

"Con bé ngốc, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mặc dù cô gần như đã cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cha cô vẫn không thể không quan tâm đến cô, điều này khiến Nguyễn Vãn Vãn chua xót: "Đó chỉ là hiểu lầm, con sẽ giải quyết."

Điện thoại cúp máy, Nguyễn Vãn Vãn lập tức gọi cho Thương Thiếu Yên.

“Có chuyện gì à?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp gợi cảm, luôn quả quyết sắc bén.

"Anh đưa cho cha tôi một dự án?"

"Ừ, tôi nghĩ dự án này rất phù hợp với cha em." Giọng điệu lười biếng và từ tính của Thương Thiếu Yên: "Em không cần suy nghĩ nhiều."

Tập đoàn SW, muốn tìm kiếm một đối tác, chỉ cần một lời nói.

Anh vẫn cần tìm nhà họ Nguyễn sao?

"Vậy tôi thay mặt cha tôi cảm ơn Thương tiên sinh." Nguyễn Vãn Vãn ghi nhớ tấm lòng tốt này trong lòng, nhưng cô biết rất rõ, nhà họ Tô sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng như vậy…

Tuy nhiên, sự tàn nhẫn của nhà họ Tô đã mang lại lợi ích cho cô.

Lúc này, người phục vụ đã bị bắt và bị đánh đập liên tục.

Trên người hắn không có một chỗ nào lành lặn.

Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin.

Tốt hơn hết là giao hắn cho cảnh sát!

"Tôi sai rồi, xin tha mạng cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho các người!"

Người đánh giễu cợt: "Ý tưởng của mày thật hay. Nhưng mà thiếu phu nhân nói, một mạng đổi một mạng!"

Sắc mặt người phục vụ lập tức tái nhợt!

Người phụ nữ tưởng chừng như có học thức hóa ra lại độc ác đến thế!

Hắn lại tiếp tục bị đánh, đến mức gần như không còn muốn sống, hắn vô cùng hối hận.

Đột nhiên cửa mở, có người bước vào. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt hắn chợt sáng lên!

"Tiểu thư!"

Cô gái đó đến cứu hắn!

Hắn bò về phía Tô Tư Nhu, nhưng Tô Tư Nhu chán ghét lùi lại. Hai ngày qua hắn ta ăn, uống, giải quyết mọi thứ ở đây, có thể tưởng tượng căn phòng này hôi hám và bừa bộn như thế nào.

"Tiểu thư, cô phải cứu tôi, tất cả những gì tôi làm là vì cô!" Người phục vụ trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.

Tô Tư Nhu cố nén cảm giác buồn nôn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, không phải tôi không muốn cứu cậu. Nhưng không ngờ chị dâu của tôi lại tàn nhẫn như vậy, ngày nào cũng đánh cậu. Trong lòng của tôi cũng rất đau khổ. Cậu cố chịu đựng hai ngày nữa, khi nào chị dâu tôi bớt giận, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thả cậu ra ngoài!”

Ánh mắt Tiểu Vũ âm trầm: "Nhưng tiểu thư...... Tôi sợ tôi sẽ không chịu được quá hai ngày......"

"Làm sao có thể, cậu phải tin tưởng vào chính mình."

Sau khi Tô Tư Nhu nói xong, nóng lòng muốn rời khỏi nơi kinh tởm này.

Cho dù Tiểu Vũ có hét thế nào đi nữa, cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ cô ta.

Hắn nằm trên mặt đất như một xác chết.

Không lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên.

Đó là tiểu thư!

Cô ấy thực sự sẽ không bỏ rơi hắn!

Tiểu Vũ trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bị tạt gáo nước lạnh vào người, lại chính là cô ấy...

"Ngạc nhiên sao? Đừng lo, Tô Tư Nhu sẽ không đến cứu anh đâu.” Nguyễn Vãn Vãn thản nhiên nói, cho dù ở trong hoàn cảnh hôi hám như vậy, cô vẫn bình tĩnh và thản nhiên.

"Cô đến đây làm gì?" Tiểu Vũ thờ ơ: "Tôi bị như thế này là do cô."

"Anh đến từ thời cổ đại à? Anh không biết thế giới bây giờ đã thay đổi rồi sao? Anh lại trung thành tận tâm như thế." Nguyễn Vãn Vãn lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video ở bệnh viện.

Tô Tư Nhu đang giả vờ chăm sóc Trần Duệ Tuyết.

"Khi anh đang chịu khổ ở đây, người ta lại đang giả vờ là người tốt."

Tiểu Vũ nắm chặt hai tay, lắc đầu: "Cô ấy bị ép buộc phải làm như thế."

"Được rồi, nếu anh không quan tâm đến chuyện này thì anh cũng không quan tâm đến gia đình của mình sao? Tôi nghe nói cha mẹ anh mất sớm, anh chỉ còn một người em gái..."

Ánh mắt Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi: "Cô đã làm gì em gái tôi?"

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười không nói gì, trong lòng Tiểu Vũ càng lạnh hơn: "Nếu cô dám động đến một sợi tóc của em gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.”

"À...... Tôi không biết mình sẽ làm gì, em gái của anh vẫn đang học trung học, tôi sợ cô ấy sẽ không thể đến lớp trong hai ngày tới.”

"Con khốn này!" Tiểu Vũ hoàn toàn hoảng sợ: "Thả con bé ra!"

"Vậy thì còn tùy vào biểu hiện của anh.”

Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi, đành phải đồng ý, nhưng không khỏi cau mày nói: “Tô gia canh phòng nghiêm ngặt, cô làm sao vào được?”

Nguyễn Vãn Vãn cười tủm tỉm, không trả lời câu hỏi, quay người đi ra khỏi phòng, vệ sĩ đã nằm ngất ở dưới đất từ lâu.

Sau khi rời khỏi biệt thự không bao lâu thì Nguyễn Vãn Vãn nhận được điện thoại từ nhà.

"Nguyễn Vãn Vãn, đồ gây rối! Cô hiện tại trở về cho ta, đến chỗ Tô thiếu phu nhân xin lỗi!" Đầu dây bên kia là giọng nói giận dữ của Nguyễn lão phu nhân.

"Vâng, cháu sẽ đi ngay bây giờ. Bà ơi, cháu sẽ đi thẳng đến bệnh viện và chờ bà ở đó.”

Cư xử ngoan ngoãn như vậy làm Nguyễn lão phu nhân nghẹn lời, hừ lạnh.

Khu bệnh viện vô cùng náo nhiệt.

Tô thiếu phu nhân bị sảy thai, hầu như tất cả mọi người xung quanh đều đến, ngồi xung quanh cô ta và hết lần này đến lần khác phóng đại những hành động xấu xa của Nguyễn Vãn Vãn, bây giờ mọi người đều biết Nguyễn Vãn Vãn đã làm gì.

Về phần Tô Tư Nhu, ngồi yên bên cạnh giường Trần Duệ Tuyết, cô ta đều tự mình làm mọi việc.

Trong mắt gia đình nhà họ Tô và người thân, bạn bè, cô ta đã tạo dựng được một hình ảnh tốt là một người hiểu chuyện.

"Tư Nhu, anh luôn hy vọng em có mối quan hệ tốt với Duệ Tuyết. Bây giờ nhìn xem, em thực sự hiểu chuyện hơn nhiều, biết cảm thông với chị dâu của mình." Tô Bạch cảm thấy áy náy hơn một chút với Tô Tư Nhu: "Hai ngày qua em vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, chị dâu em để anh chăm sóc."

"Không sao, anh trai, chị dâu cũng là người thân của em. Em vẫn đang đợi để ôm cháu trai nhỏ của mình. Ai mà ngờ được..." Tô Tư Nhu vừa nghẹn ngào vừa nói.

Khuôn mặt của Trần Duệ Tuyết ngay lập tức âm trầm, cô ta kéo mạnh ga trải giường, rất muốn gϊếŧ người.