Một đạo quang từ trời cao đánh xuống, Nguyên Ninh khẽ động cánh tay, dùng yêu lực chống đỡ, một lớp màng bảo vệ màu xanh lam xuất hiện. Lôi thần dường như chơi chưa đủ vui, đánh thêm một đạo xuống chỗ Nguyên Ninh. Bọn Hồ yêu lúc này đã chạy tán loạn, chui hết vào nơi trú ẩn không dám ló đầu.
Nguyên Ninh nhăn mặt, chân cậu chùng xuống, gượng hai tay nghiêng người định né thiên lôi. Thế nhưng một đạo này lại chính xác đánh thẳng xuống ngực, phá vỡ lớp phòng vệ của cậu.
Bầu trời đổ mưa, thuận tiện cho đợt đánh tiếp theo. Bộ đồ xanh ngọc của cậu đã ướt đẫm kèm một ít chất lỏng đỏ chảy dọc cơ thể, mái tóc dính nhớp vào nhau, mũi thở hồng hộc, miệng không ngừng lấy hơi.
Nguyên trưởng lão nét mặt căng cứng, nhìn đứa nhỏ ngày đêm do chính tay mình nuôi dưỡng, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Nguyên Ninh sớm biết bản thân chịu như vậy, thà rằng không phi thăng, cứ sống ở Thanh Khâu tự do tự tại!
Nhưng thiên lôi vẫn đánh xuống, đạo lôi sau mạnh hơn đạo lôi trước rất nhiều.
Làm Nguyên Ninh không kịp thở.
Nguyên Ninh tập trung yêu lực, dồn vào đòn cuối cùng rồi đưa cơ thể bay lên vùng xoáy giữa bầu trời, Nguyên trưởng lão vừa xót vừa mừng, cuối cùng 100 năm nay cũng có Hồ yêu phi thăng, dạo này mấy tên Xà yêu rất đắc ý, nay Hồ tộc nhờ Nguyên Ninh mà ngẩng cao đầu.
Mà khi Nguyên Ninh bay lên, đây cũng là một cách thức gột rửa yêu thân, tẩm trong tiên khí của đất trời.
Nào ngờ, trước mắt Nguyên Ninh là một luồng sáng màu đỏ, ẩn ẩn trong luồng sáng lóe lên một tia xanh nhạt.
!!!
Gì thế?
Đôi mắt xanh kia mở lớn, giống như không dự đoán được sẽ gặp loại tình huống này.
Nguyên Ninh cũng trừng lớn, là một con Rồng? Không! Là cá chép vượt Vũ Môn đang hoá Rồng.
Nguyên Ninh hét lên: "Áhh!!!"
Người kia cũng hoang mang tột độ.
Cuối cùng hai luồng sáng xanh đỏ va chạm, tạo một vụ nổ lớn chấn động Tiên Đình, mà Nguyên trưởng lão mắt chữ A mồm chữ O, lo sợ tính mạng Nguyên Ninh gặp nguy hiểm.
Sao không ai thông báo hôm nay cũng có người phi thăng thế? Nổ lớn vậy Tiên Đế có bị dọa không? Chết rồi!
Mỗi lần phi thăng, bầu trời chỉ mở ra một vũng đạo, đương nhiên chỉ có một kẻ thành tiên, còn không thì sẽ có tai nạn xe cộ chấn động Tiên Đình.
Tiên Đế đang ngồi trên ngai cao, bỗng nhiên nơi ở run lắc dữ dội, mũ ngọc trên đầu lệch về bên trái. Ông liếc xuống nhìn thần quan dưới trướng, tức giận hỏi: "Là kẻ nào quấy rối Tiên Đình."
Bắc Hải Long Vương nhìn vào một tầng mây, mặt mày xám xịt, mồ hôi sắp ròng như suối, hai tay ông cung kính tâu: "Thưa.. Thưa Tiên Đế, con cá chép tu luyện ở Bắc Hải đang hoá Rồng." Sau đó nhìn sắc mặt Tiên Đế, khẽ mau mồ hôi nói tiếp: "Đυ.ng phải Hồ Ly Thanh Khâu đang phi thăng... Cho nên..."
Tiên Đế trầm tư một lúc: "Ngừng, rút tu vi rồi đày xuống trần gian, đúng là không có thể thống gì."
Thần quan ho nhẹ, xì xào bàn tán với nhau.
Hai bọn họ xui rồi, nghe đồn Tiên Đế đang bị Tiên Hậu block, nên hôm nay Tiên Hậu đã du ngoạn trần gian.
Bảo sao lên triều sớm thế này, hoá ra là buổi tối cô đơn không ngủ được.
Haiz, trâu bò giận nhau ruồi muỗi chết.
Xui thôi~
___________
Dưới trần gian sau một đợt mưa rào, con phố nhộn nhịp, người người qua lại.
Tại công viên ở thành phố Lưu Dương, tiếng ồn ào mãi không dứt. Một đám người tụ tập đông đúc, tranh giành sờ má một bé con đang ngồi trên đu quay.
Đôi mắt bé con mở lớn, tròn trịa đáng yêu, đồng tử được ánh nắng chiếu vào lóe lên một màu nâu nhạt.
Càng nhìn càng không thể dời mắt.
Nếu chú ý một chút, trên ngực bé con này có vài vết trầy xước nhỏ.
Một nữ sinh vươn tay xoa mái tóc vàng của bé, vuốt vài sợi lởm chởm trên đầu, những người khác dùng tay che miệng, đỏ mặt xuýt xoa: “Nhóc con nhà ai vậy, đáng yêu quá.”
“Véo má được không nhỉ.”
Lần đầu ở một nơi kỳ quái thế này, Nguyên Ninh có phần lo lắng, nhưng vừa nghe năm chữ “nhóc con nhà ai vậy”, mặt cậu nhanh chóng nổi gân xanh.
Nguyên Ninh cau mày nói: “Ta là người trưởng thành.”
Giọng vừa nói ra đã làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, đó là một giọng nói sữa đáng yêu. Chị gái cười tươi xoa má cậu: “Rồi rồi, trưởng thành thì trưởng thành, nựng một cái nữa nhé!”
Nguyên Ninh: !!!