Đừng Để Phi Thăng Thất Bại

Chương 1: Cửu Vĩ Hồ Ly

Từ xưa đến nay, Hồ tộc bọn họ luôn mơ ước phi thăng thành thần, có chức có vị trên Tiên Đình.

Nhưng số người đạt đến 9 cái đuôi lại vô cùng ít ỏi, phải trải qua biết bao khó khăn, còn phải gánh chịu lôi kiếp lúc phi thăng, thành ra mơ ước này cũng giống như vạch vời mà vẽ.

Nguyên Ninh là một trong những người vừa đạt được cái đuôi thứ 9, cũng xem như một bước lên mây, chỉ đợi ngày tu vi vừa đủ để vượt bão phi thăng thành tiên quan.

Nguyên trưởng lão là Hồ chủ Thanh Khâu, nhìn Nguyên Ninh âm thầm tán dương, chỉ là thở dài một cái, đáng tiếc đứa nhỏ này còn quá ngây thơ, không biết gánh nổi những thứ trước lúc phi thăng, hoặc khi phi thăng rồi có cạnh tranh nổi với thần quan trên Đình hay không, lão rất đau đầu.

Mặc dù Nguyên Ninh rất có thiên phú, nhưng lại ham chơi vô đối, ăn chơi sa đọa.

300 năm trước cậu đã thành công mọc được 8 cái đuôi, còn ngỡ kiếp này vỏn vẹn như vậy là đủ. Ai ngờ tuần rồi vừa mở mắt ra, cái đuôi thứ 9 đã được gắng trên mông.

Nguyên Ninh trố mắt khó hiểu?

Thì ra cả đời Hồ yêu cũng chỉ cần có vậy.

Mình thật giỏi.

Nguyên Ninh nhìn vào mặt nước, bên trong là một khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời, đôi mắt nâu sẫm cùng mái tóc màu vàng óng ánh, nổi bật làn da trắng nhàn nhạt.

Nguyên Ninh lên giường, an tâm tĩnh tọa, đưa ý thức tập trung vào một điểm, trên trán Nguyên Ninh nhanh chóng xuất hiện một đường vân trông như cánh hoa, tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.

Điều này có thể là, Nguyên Ninh đã đạt đến cảnh giới phi thăng.

Mình... Mình phải báo cho Nguyên trưởng lão.

Nguyên trưởng lão vô cùng kỳ vọng, vì Nguyên Ninh là người thứ 3 phi thăng trong Thanh Khâu bọn họ.

Mà Thanh Khâu lúc này lại yếu kém hơn tộc khác, những người khác cho rằng, Hồ yêu bọn họ chỉ biết quyến rũ nhân tâm, ngoài chiêu trò ra chẳng còn quân bài nào khác.

Ai biết được khi phi thăng, làm trâu làm ngựa trên Tiên Đình thì có vẻ vang gì chứ, thế nhưng danh vọng lại là thứ khó kiểm soát, thần tiên dù chức vụ gì, cũng oách hơn kẻ thường.

Cho nên mới nói, bọn họ đều đuổi theo như gà mổ thóc.

Lúc này phía trên bầu trời nổi lên vài án mây đen, kèm theo một chút ánh sáng chói lóa, tiếng rít của sấm chớp khẽ vang bên tai.

Hồ yêu tai thính, nghe rõ từng nhịp, làm bọn họ cũng sợ điếng cả người. Đến mức xa lánh Nguyên Ninh vài trăm mét, ai cũng biết, lôi sắp đánh xuống, không chạy thì đợi hoá kiếp thôi.

Nguyên Ninh xoè 9 cái đuôi, đôi mắt nâu sẫm khẽ loé lên tia vàng nhạt, sau đó nhuộm cả đồng tử Nguyên Ninh, đồng tử cậu co rút lại, đôi răng nanh dài ra, không khí xung quanh lập tức ngưng đọng.

Một vài luồng ánh sáng hồng phất phơ quanh người cậu, rồi đột ngột bùng lên, Hồ nhân nuốt nước bọt dõi theo Nguyên Ninh, có người tái mặt, có người trông đợi những thứ tiếp theo sắp đến.

"Nguyên Ninh, đừng sợ, chúng tôi sẽ dõi theo cậu mà."

"Thành tiên rồi nhớ về thăm tôi đấy." Một Hồ yêu giơ khăn tay vẫy vẫy.

Nguyên trưởng lão cầm gậy gõ mạnh xuống đất: "Im hết đi, đừng làm nhóc ấy phân tâm." Biết đâu chịu không nổi liền chuyển kiếp luôn thì sao, lo sốt vó lão rồi.

Nguyên Ninh căng thẳng đến nỗi nghe không lọt tai câu nào, chỉ chăm chú nhìn lên bầu trời. Lúc này, bầu trời đã đen ngòm thấy rõ, nếu chú ý phía xa xăm, một luồng ánh sáng đỏ đang bay lên cao, bên trong là một yêu tộc không rõ nguồn gốc, dường như yêu tộc này bị đánh khét cả cơ thể, rất giống một cục than đang lơ lửng trên tầng mây.

Cục than này có thân hình rất dài.