Mỗi Một Đời Đều Có Thể Nhặt Được Tiểu Khá Ái

Thế Giới 1 - Chương 10: Thế giới thú nhân

Từ sau lần giúp Hùng Lợi giải quyết vấn đề tình cảm, Lang Trạch liền nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho tiểu gia hỏa, hắn muốn tiểu gia hỏa làm vợ của mình.

Nhưng cả hai đều là giống đực thì phải làm sao? Lang Trạch nheo mắt, hắn có tự tin theo đuổi được tiểu gia hỏa, nhưng việc công khai trong bộ lạc cần phải có kế hoạch.

Nhìn đám thú nhân đang tập trung ở cửa bộ lạc, Lang Trạch đột nhiên không muốn đi săn nữa. Mấy ngày nay hắn đã rất chăm chỉ, lương thực trong nhà cũng đủ rồi, tại sao không ở nhà với tiểu gia hỏa?

Nghĩ là làm. Lang Trạch ném mũi tên gỗ trong tay xuống, nghe nói đây là vũ khí mới do Kỷ Hạ nghiên cứu ra gần đây, dùng chung với một thứ gọi là cung.

Nhìn thấy Hùng Lợi, Lang Trạch tiến đến, không chút ngượng ngùng nói: "Lợi, giúp ta dẫn đội đi."

Hùng Lợi có chút do dự, nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ không nói hai lời mà giúp Lang Trạch, nhưng hiện tại hắn có chút muốn... đi tìm Kỷ Hạ.

Lang Trạch nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cầm mũi tên trong tay đưa cho hắn xem: "Đây là vũ khí mới Kỷ Hạ nghiên cứu ra, định dùng trong lần săn bắn này, ngươi dẫn đội cậu ấy chắc chắn sẽ tìm ngươi để tìm hiểu tình hình, ta đang giúp ngươi đấy."

Hình như cũng đúng... Hùng Lợi cảm kích đáp: "Cảm ơn ngươi, Trạch!"

...

Tìm được người miễn phí dẫn đội thay mình, Lang Trạch ung dung quay về, nhưng khi đến gần hang động, hắn lại thấy Miêu Duyệt lén lút chạy ra ngoài.

Theo bản năng nấp đi, Lang Trạch nhìn tiểu gia hỏa đi ra khỏi bộ lạc từ một lối đi bí mật. "Cậu ấy sẽ không rời khỏi ta chứ..." Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, Lang Trạch vẫn im lặng đi theo sau tiểu gia hỏa.

Nhân lúc Lang Trạch không có ở đó, Miêu Duyệt lén lút đi đến một nơi hẻo lánh. Đó là một bãi cỏ được bao quanh bởi những bụi cây rậm rạp, bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ. Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có ai khác mới thở phào nhẹ nhõm.

Đáng lẽ ra phải tức giận, nhưng nhìn thấy cậu ấy cẩn thận như vậy mà không phát hiện ra mình đang ở gần đó, Lang Trạch lại có chút buồn cười.

Miêu Duyệt đi đi lại lại một hồi rồi mới dừng lại. Ngay sau đó, thú nhân biến mất, tấm da thú rơi xuống đất, một cái đầu mèo lông xù chui ra từ bên dưới, đôi mắt tròn xoe giống hệt Miêu Duyệt lúc ở hình người.

Chú mèo đen nhỏ chui ra từ tấm da thú, vươn vai, lắc lắc đầu, như đang khởi động làm nóng người. Nhưng bốn chân của cậu thực sự quá ngắn, cả người như lún hẳn vào bãi cỏ.

Ngay sau đó, mèo con lấy đà, chạy nước rút! Từ góc nhìn của Lang Trạch, đó chính là một cục than đen đang chậm rãi di chuyển trên bãi cỏ, cái thân hình nhỏ xíu cứ lắc lư qua lại.

Hắn che miệng, cố gắng không cười thành tiếng, trong đầu toàn là hình ảnh nhỏ bé ấy.

Dễ thương quá! ...Muốn...

Mèo con dốc hết sức tăng tốc, cho đến khi không chạy nổi nữa mới dừng lại. Cậu nhìn quãng đường mình vừa chạy, chỉ mới chạy được một vòng quanh bãi cỏ, còn không bằng lúc cậu ở hình người!

Miêu Duyệt chán nản nằm bẹp xuống đất nghỉ ngơi một lát.

Sau khi hồi phục thể lực, cậu đi đến bên hồ nước.

Nhìn chằm chằm những con cá trong hồ, mèo con vươn một móng vuốt ra, trên đó có những chiếc móng sắc nhọn, nhỏ xíu, được khảm trên bàn chân hồng hồng, trông vô cùng tinh xảo.

Lang Trạch nắm chặt rồi lại buông tay ra, cố gắng kìm nén ý muốn tiến đến sờ thử.

Chính là lúc này! Mèo con vung móng vuốt ra, nhanh chóng và chính xác!

Bùm! Một đám bọt nước bắn lên trên mặt hồ, nhưng tay cậu quá ngắn, móng vuốt nhỏ căn bản không chạm tới cá!