Mỗi Một Đời Đều Có Thể Nhặt Được Tiểu Khá Ái

Thế Giới 1 - Chương 9: Thế giới thú nhân

Bốn ngày sau, thảo dược của vu y đã dùng hết, Miêu Duyệt cũng nói vết thương của mình đã lành.

Lang Trạch giữ chặt tiểu gia hỏa đang không ngừng giãy giụa, dỗ dành: "Ngoan, để ta xem một chút, tận mắt nhìn thấy ta mới yên tâm."

Miêu Duyệt kéo tấm da thú che người, nếu là ở chỗ khác thì không sao, nhưng vết thương lại ở chỗ đó, thật sự rất ngại cho Lang Trạch xem, cậu xấu hổ từ chối: "Thật sự đã khỏi rồi mà!"

Nhưng sức lực của cậu sao có thể đấu lại Lang Trạch.

Nhấc tấm da thú của Miêu Duyệt lên, Lang Trạch cẩn thận kiểm tra vết thương, sau khi buông ra, thấy đối phương đỏ mặt, không nhịn được trêu chọc: "Có gì phải ngại chứ, ta đâu phải chưa từng thấy."

Thấy Miêu Duyệt vẫn không để ý đến mình, Lang Trạch nắm tay cậu, bắt đầu dỗ dành: "Đừng giận nữa mà, ta sai rồi, tha lỗi cho ta được không?"

Hừ! Miêu Duyệt giận dỗi một lúc lâu mới miễn cưỡng nguôi giận, ra lệnh cho Lang Trạch: "Ôm em!"

Ôm lấy tiểu gia hỏa đang "giận dỗi", Lang Trạch cười đề nghị:

"Nếu vết thương đã khỏi, vậy hôm nay ta dẫn cậu đi săn cùng nhé, đến lúc đó cậu đi theo sau ta là được, tiện thể ra ngoài chơi."

"Còn có thể để tiểu gia hỏa nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của mình khi đi săn nữa chứ." Lang Trạch thầm nghĩ.

Miêu Duyệt ở trong hang mấy ngày, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng câu nói tiếp theo của Lang Trạch đã dập tắt ý định đó của cậu.

"Ta vẫn chưa nhìn thấy hình thú của Duyệt, chắc chắn rất đáng yêu."

Vùi đầu vào lòng hắn, không cho Lang Trạch nhìn thấy biểu cảm của mình, Miêu Duyệt chột dạ nói: "Em vẫn là không đi đâu, em... em không biến thành hình thú được, chính vì vậy nên em mới bị đuổi đi."

Lang Trạch khựng lại, có chút tiếc nuối. Không thể biến thành hình thú thì hắn không dám dẫn tiểu gia hỏa đi săn, lỡ như bị thương thì phải làm sao. Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thấy Miêu Duyệt có vẻ buồn bã, liền xoa đầu cậu, giọng nói dịu dàng: "Không sao, lần sau ta sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi riêng."

Nhìn theo bóng dáng Lang Trạch rời đi, Miêu Duyệt đưa tay sờ mái tóc mình, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của đối phương. Cậu vùi đầu vào cánh tay, có chút tự trách.

Cậu không cố ý lừa Lang Trạch, nhưng hình thú của cậu vừa nhỏ vừa yếu, cậu sợ đối phương sẽ ghét bỏ...

"Haiz, tiểu gia hỏa không có hình thú, thật đáng tiếc." Lang Trạch có chút buồn bực, cũng không còn tâm trạng đi săn nữa, định tìm một chỗ nghỉ ngơi, dù sao có việc gì thì sẽ có người gọi hắn.

Đi chưa được bao xa, hắn thấy một con gấu đen đang ngồi bứt cỏ dưới đất, chỗ đất đó sắp bị bứt trụi đến nơi rồi. Lang Trạch đi đến bên cạnh gấu đen, vỗ vỗ hắn, hỏi: "Này, Lợi, làm sao vậy?"

Hùng Lợi biến trở về hình người, mặc da thú vào, giọng nói buồn bã: "Trong bộ lạc có hang động mới."

"Vậy nên Kỷ Hạ chuyển đi rồi?"

"Ừ." Hùng Lợi lại bắt đầu bứt cỏ, "Hơn nữa có rất nhiều giống đực thích cậu ấy, tặng quà cho cậu ấy."

Chuyện này Lang Trạch biết, nghe nói đối phương còn đang nghiên cứu vũ khí, Nghiêm lão đã muốn thu cậu ta làm đồ đệ.

Điều này cũng bình thường, thú nhân giống cái ưu tú luôn được rất nhiều thú nhân yêu thích, nhưng... Nếu tiểu gia hỏa bị người khác tặng quà...

Roẹt một tiếng, Lang Trạch trực tiếp xé toạc cả một mảng đất bên cạnh, ánh mắt hung tợn đến mức Hùng Lợi đứng bên cạnh cũng phải giật mình.

Lang Trạch mỉm cười, quay đầu nhìn Hùng Lợi, sự hung ác trong mắt biến mất, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng: "Huynh đệ, thích thú nhân giống cái thì phải tự mình tranh thủ. Nào, để ta dạy cho..."

"Nếu có ai thích cậu ấy, ngươi cứ đến đánh nhau với đối phương, đánh cho đến khi hắn ta bỏ cuộc mới thôi."

Nghe hắn nói xong, Hùng Lợi như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt dần trở nên kiên định, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi, Trạch, ta biết nên làm thế nào rồi!"

Vu y nhìn thú nhân giống đực thứ mười bị đưa đến, có chút đau đầu, đám nhóc này đang làm cái quái gì vậy?!