Mùa lạnh vừa qua hơn một tháng, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh. Lang Trạch và Miêu Duyệt ngồi sưởi ấm bên đống lửa trước cửa hang, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng động vọng ra từ những hang động xung quanh, vừa hòa hợp vừa yên bình.
Lửa tàn, Miêu Duyệt đã dựa vào vai Lang Trạch ngủ thϊếp đi.
Lang Trạch bế cậu vào trong hang, đặt vào lòng mình, vỗ về cho đến khi cậu ngủ say rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lang Trạch khó có khi nào không ngủ nướng, hắn tỉnh dậy từ rất sớm. Nhìn Miêu Duyệt đang gối đầu lên người mình, Lang Trạch thật sự không nỡ đánh thức cậu.
Haiz, ngày đầu tiên muốn dậy sớm đã gặp phải trở ngại lớn rồi.
Cuối cùng, Lang Trạch vẫn cùng Miêu Duyệt ngủ nướng. May mà thời gian xuất phát đi săn tập thể cũng không sớm lắm.
Ăn xong thịt nướng, được tiểu gia hỏa ôm hôn một cái, Lang Trạch mới ra khỏi hang.
Hóa ra dính người như vậy sao? Haiz, nhưng mà thích thì biết làm sao giờ.
Vươn vai một cái, Lang Trạch lấy lại tinh thần, bây giờ hắn phải nuôi gia đình, không thể lười biếng như trước nữa!
Hùng Lợi ở ngay hang bên cạnh, hôm nay hắn cũng chuẩn bị đi săn. Thấy Lang Trạch ra ngoài, hắn liền hỏi: "Trạch, hôm nay ta định đi săn, tiện thể giúp cậu dẫn đội luôn, cần ta hỗ trợ không?"
Lang Trạch hiện tại đang tràn đầy ý chí chiến đấu, xua tay đáp: "Không cần, hôm nay ta sẽ đi săn."
"Là hết đồ ăn rồi sao?"
Nghĩ đến tiểu gia hỏa, Lang Trạch liền cảm thấy vui vẻ, cũng muốn nói thêm vài câu: "Không phải, ta đang nuôi một tiểu gia hỏa rất đáng yêu, muốn nuôi cậu ấy cho trắng trẻo mũm mĩm."
Việc Lang Trạch mang về một thú nhân giống đực, Hùng Lợi cũng đã nghe nói. Vậy cũng tốt, Lang Trạch sẽ chăm chỉ hơn một chút. Hắn cười khà khà: "Vậy lát nữa chúng ta cùng đi nhé."
Lúc này, một cái đầu thò ra từ hang động của Hùng Lợi. Chủ nhân của cái đầu đó có ngoại hình rất đẹp, làn da trắng nõn, xét theo mùi hương thì là một thú nhân giống cái. Người này tuy không có tai và đuôi thú, nhưng lại xinh đẹp hơn những thú nhân giống cái khác rất nhiều, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu, hỏi Hùng Lợi khi nào về.
Thấy cậu ta, mặt Hùng Lợi hơi đỏ lên, vội vàng chạy về nói:
"Ta sẽ về vào buổi trưa, buổi chiều lại dẫn ngươi ra ngoài."
Người kia mỉm cười dịu dàng: "Vậy anh về sớm nhé, chú ý an toàn."
Lang Trạch nhìn người kia, khẽ giật mình, không phải vì cậu ta xinh đẹp, mà vì khí vận trên người cậu ta.
Lang Trạch từ nhỏ đã có một năng lực đặc biệt, hắn có thể nhìn thấy thứ tương tự như khí vận, giống như sợi dây vận mệnh của người khác. Cụ thể hình dạng thế nào cũng không nói rõ được, chỉ là có thể mơ hồ cảm nhận được khí vận cả đời của người đó.
Khí vận của thú nhân bình thường đều như nhau, cả đời trôi qua bình bình đạm đạm. Nhưng những thú nhân như tộc trưởng và vu y thì khí vận sẽ tốt hơn một chút.
Thực ra hắn vốn dĩ lạnh lùng, tuy không nhìn thấy khí vận của mình, nhưng trong bộ lạc, Hùng Lợi có khí vận tốt nhất, nên hắn mới tiếp cận Hùng Lợi. Sự thật đúng là như vậy, Hùng Lợi rất có năng lực, nếu không có gì bất ngờ sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Lang Trạch cũng rất tán thành tính cách trọng tình trọng nghĩa của Hùng Lợi, hai người trở thành bạn tốt. Suốt ngày cứ phải để đối phương dẫn đội đi săn tập thể, da mặt Lang Trạch dù dày đến đâu cũng có chút ngại ngùng.
Thú nhân giống cái vừa nãy trong hang của Hùng Lợi có khí vận rất tốt, tốt hơn Hùng Lợi rất nhiều, còn ẩn ẩn mang theo khí vận của Hùng Lợi cũng tốt lên.
Quả nhiên là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Nói đến chuyện này, khí vận của tiểu gia hỏa hình như hắn cũng không nhìn thấy, nhưng vậy cũng tốt, không nhìn thấy mới có nhiều khả năng hơn.
Thấy Hùng Lợi đã đến gần, Lang Trạch thu hồi suy nghĩ, nhướng mày hỏi: "Đó là?"
Hùng Lợi ngượng ngùng gãi đầu, đáp: "Đó là Kỷ Hạ, hôm qua lúc đi săn gặp được, cậu ấy không thể về bộ lạc của mình, nên định ở lại đây với chúng ta."
Nhìn ánh mắt trêu chọc của Lang Trạch, hắn đỏ mặt ho khan một tiếng, giải thích: "Trong bộ lạc không còn hang động trống, nên tạm thời ở chỗ ta trước."
Thằng nhóc ngốc này cũng biết yêu đương rồi cơ đấy! Lang Trạch thầm cảm thán trong lòng. Không giống như hắn không muốn tìm thú nhân giống cái, Hùng Lợi là hoàn toàn không có khái niệm yêu đương này. Cũng không biết đối phương có thích cậu ta không nữa, dù sao thú nhân giống cái kia nhìn qua cũng không đơn giản.
Không trêu chọc hắn nữa, Lang Trạch cùng Hùng Lợi dẫn theo một nửa thú nhân giống đực trong bộ lạc đi săn tập thể.