Sau đó, hai người lại chìm vào im lặng, nhưng trong lòng đều lặp đi lặp lại tên của đối phương.
Ngửi thấy mùi canh thơm phức, Duyệt khẽ kéo tay Lang Trạch, gọi có chút ngại ngùng: "Lang Trạch... Canh chín rồi."
Lang Trạch trực tiếp nhấc nồi đá xuống khỏi đống lửa, hắn rất khỏe, không sợ nóng. Nhưng ngay sau đó lại gặp phải vấn đề mới.
Thú nhân giống đực độc thân và lười biếng như Lang Trạch không có bát đũa trong nhà...
Nhìn đôi tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của đối phương, Lang Trạch quên mất sự thật rằng Miêu Duyệt là một thú nhân giống đực, chỉ cảm thấy nước canh nóng sẽ làm bỏng tay cậu.
Hắn nhìn đống củi trong nhà, vung móng vuốt ra, tước một đôi đũa đưa cho Duyệt, trong mắt là sự quan tâm thuần túy, không hề có ý khinh thường, "Dùng cái này đi, cẩn thận đừng để bỏng."
Duyệt lặng lẽ thu hồi móng vuốt của mình, nhận lấy đôi đũa, nói lời cảm ơn, sau đó cùng Lang Trạch chia nhau nồi canh thịt.
Lang thang gần một tháng, Duyệt lần đầu tiên được ăn no nê, cậu thỏa mãn ợ một tiếng. Thấy Lang Trạch đang mỉm cười nhìn mình, cậu có chút ngại ngùng cầm móng vuốt che miệng.
Nhưng nghĩ đến thân phận thú nhân lưu lạc của mình, Miêu Duyệt lại chùng xuống. Thú nhân đều sợ bị bộ lạc đuổi đi, bởi vì không có bộ lạc nào chấp nhận thú nhân lưu lạc. Có lẽ Lang Trạch cũng lừa gạt bộ lạc mới đưa cậu về đây.
Nghĩ đến những gì Lang Trạch đã làm cho mình, Miêu Duyệt hạ quyết tâm, ngày mai cậu sẽ tìm một hang động gần bộ lạc này để ở, sau này cho dù có thú nhân đến đuổi cậu cũng không đi!
Thú nhân mà cậu muốn tìm nhất định là Lang Trạch! Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao mình cứ luôn tìm kiếm người đó...
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Duyệt đã bị Lang Trạch bế thốc lên. Cảm giác lơ lửng khiến cậu vô thức ôm lấy vai Lang Trạch, mái tóc bạc dài của hắn chạm vào mu bàn tay cậu, khiến cậu ngại ngùng vùi mặt vào đó.
Lang Trạch một tay ôm tiểu gia hỏa bị thương, một tay cầm nồi đá, chuẩn bị mang cả hai ra bờ sông rửa.
Bộ lạc Đoàn Kết được thành lập dựa vào con sông này, thú nhân đều dựa vào nó để sinh hoạt. Bây giờ là thời gian sau bữa tối, rất nhiều thú nhân giống đực sẽ ra ngoài tắm rửa.
Lang Trạch chọn một nơi vắng vẻ rồi mới đặt Miêu Duyệt xuống, trong lòng thầm nghĩ nên đặt một cái thùng gỗ lớn trong hang động, như vậy sẽ không cần đưa tiểu gia hỏa ra ngoài tắm rửa nữa.
Sau một ngày nghỉ ngơi, những vết thương nhỏ trên người Miêu Duyệt đã đóng vảy, không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Cậu thử nước bằng chân, ngạc nhiên phát hiện nước sông hơi ấm, không hề lạnh chút nào.
Vì chân vẫn còn bị thương nên cậu không nhảy xuống sông tắm như Lang Trạch, mà ngồi bên bờ vừa tắm vừa cẩn thận rửa sạch nồi đá.
Lang Trạch ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cứ thế nhìn cậu. Miêu Duyệt có mái tóc đen, hình thú chắc là một chú mèo đen nhỏ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, làn da trắng nõn của cậu càng thêm nổi bật, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn trông vô cùng đáng yêu.
Ngay cả lúc tắm rửa cũng đáng yêu... Lang Trạch đã hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của Miêu Duyệt.
Thật kỳ lạ, trong bộ lạc không phải là không có thú nhân giống cái xinh đẹp, nhưng Lang Trạch không hề có hứng thú với họ, ngược lại vừa nhìn thấy Miêu Duyệt đã rất thích cậu.
Đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, Lang Trạch ngồi xuống bên cạnh Miêu Duyệt, làm nước bắn tung tóe lên người cậu. Miêu Duyệt lau những giọt nước trên mặt, cười nhắc nhở Lang Trạch lần sau cẩn thận hơn.
Nhìn nụ cười của Miêu Duyệt, Lang Trạch cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác này thật xa lạ nhưng không hề khó chịu. Hắn nhìn Miêu Duyệt, hỏi: "Duyệt, cậu có muốn sau này sống cùng ta không?"
Nghe hắn nói vậy, Miêu Duyệt nắm chặt nồi đá trong tay, có chút buồn bã: "Nhưng tôi là thú nhân lưu lạc..." Sợ Lang Trạch nghĩ cậu sẽ bỏ đi, cậu vội vàng giải thích: "Tôi sẽ tìm một chỗ ở gần bộ lạc, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm anh."
"Không cần." Lang Trạch xoa đầu cậu, "Ta đã nói chuyện với tộc trưởng rồi, ông ấy đồng ý cho cậu ở lại."
"Thật sao? Tôi có thể ở lại?!" Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Miêu Duyệt cười tít mắt.
Lang Trạch cũng cười, hắn dang rộng vòng tay, trong mắt là sự dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, "Lại đây, ta ôm cậu về nhé?"
Miêu Duyệt cầm lấy nồi đá, rất tự nhiên vòng tay qua cổ hắn. Lang Trạch dùng sức, bế bổng tiểu gia hỏa lên.
Động tác của cả hai đều thuần thục như đã làm hàng ngàn lần, nhưng không ai nhận ra sự khác thường này.