Thẩm Nặc tán thành: “Đúng là đẹp thật. Thẩm Tự, cậu cũng không nói với bọn tôi sớm hơn, nếu không tôi cũng mua một ít mang về làm quà.” Phụ nữ trong nhà mà vui vẻ, biết đâu sẽ gửi đến một lượng lớn tài nguyên, haha, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sướиɠ rồi.
Ánh mắt Tống Khiêm sáng lên, biểu hiện rằng cậu ta cũng rất hứng thú. Lần này Thẩm Tự thực sự nằm ngoài dự đoán của họ.
Thẩm Tự day day trán: "Sư tỷ, dạo này tôi bận học với tu luyện nên chưa có thời gian đi lấy hàng. Lần sau hàng về, tôi nhất định sẽ báo cho sư tỷ."
Lý sư tỷ hơi tiếc vì không được xem hàng mới, nhưng có lời đảm bảo của Thẩm Tự cũng coi như không uổng công chuyến này: "Được, bọn chị chờ tin tốt của cậu. Đợi bọn chị chọn xong, đồ còn lại cậu hãy đưa đến cửa hàng."
"Vâng, không vấn đề gì ạ." Thẩm Tự vui vẻ đáp ứng.
Lý sư tỷ hài lòng. Nhìn sư đệ ngoan ngoãn như vậy, lúc sắp đi, cô ấy tặng cho họ một cơ hội. Lý sư tỷ và đồng bọn nhận một nhiệm vụ khá đơn giản, nếu Thẩm Tự bốn người muốn thì có thể tham gia cùng. Đừng nói gì đến Thẩm Tự, ngay cả ba người Thẩm Nặc cũng nóng lòng muốn đi, giục Thẩm Tự nhanh chóng đồng ý.
Xong việc, Lý sư tỷ phẩy tay áo bỏ đi. Bông tai hình móng mèo lúc cô ấy di chuyển lắc lư trông thật sinh động và đẹp mắt.
Thẩm Tự lúc này mới nghe Thẩm Nặc kể về tình hình của Lý sư tỷ. Lý sư tỷ tên là Phi Phi, thiên phú không yếu, hiện đã là Luyện Thể cửu trọng, cách trở thành tu sĩ tứ phẩm không còn xa. Được sư tỷ như vậy dẫn đi rèn luyện quả là cơ hội hiếm có. Phải biết rằng trước đây khi Thẩm Nặc và những người khác đi làm nhiệm vụ với người ngoài, thực lực của những người đó so với họ cũng chẳng mạnh hơn là bao.
Có Lý sư tỷ dẫn dắt, có lẽ họ có thể đi sâu hơn vào bên trong, chứ không chỉ quanh quẩn ở vòng ngoài nữa.
Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, Thẩm Tự cũng rất coi trọng và háo hức mong chờ.
Những thứ cần chuẩn bị cũng không thiếu thứ gì, nhất là thuốc trị thương và đan dược, phòng trường hợp bị thương ở bên ngoài, tránh việc không cứu chữa kịp thời mà liên lụy đến mọi người. Còn có lương khô và thịt khô nữa, ở bên ngoài không phải lúc nào cũng có thời gian nấu nướng, những kiến thức cơ bản này đều là cậu hỏi Thẩm Nặc và những người khác.
Số tiền kiếm được từ việc bán trang sức, trừ lần đầu tiên ra, những lần sau Thẩm Tự đều không tiêu hết, nên đủ để mua sắm những vật tư này.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thực lực của bản thân. Tranh thủ thời gian còn lại, Thẩm Tự ngày đêm khổ luyện võ kỹ.
Cậu lấy được hai môn võ kỹ từ công pháp các của học viện, trong đó võ kỹ tấn công là Bát Trảm Đao, võ kỹ thân pháp là Tung Vân. Hai môn võ kỹ này đều là hoàng cấp thượng phẩm.
Thẩm Tự không còn là người mới nhập môn gì cũng không hiểu nữa, giờ cậu đã biết một đạo lý, đó là tham thì thâm. Vì vậy, khi lựa chọn võ kỹ, cậu đã tập trung vào võ kỹ tấn công và thân pháp. Loại thứ nhất có lợi cho việc đối địch, loại thứ hai dùng để bảo vệ tính mạng. Với thực lực hiện tại của cậu, dành tâm sức tu luyện võ kỹ phòng ngự, chi bằng dành thời gian đó để luyện tập võ kỹ thân pháp.
Bát Trảm Đao tên gọi đơn giản, đao pháp cũng đơn giản, tổng cộng chỉ có tám chiêu. Hiện tại Thẩm Tự chỉ có thể luyện được hai chiêu đầu. Cho đến khi Lý sư tỷ đến báo tin xuất phát, Thẩm Tự cũng chỉ mới thi triển được chiêu thứ nhất. Huy động toàn bộ cơ bắp và sức mạnh của cơ thể để tung ra một nhát chém, đó chính là chiêu thứ nhất. Với thực lực Luyện Thể tam trọng hiện tại, Thẩm Tự chỉ có thể chém liên tiếp hai nhát là hết sức. Nếu luyện thành chiêu thứ hai, tuy uy lực mạnh hơn nhưng với thực lực hiện tại, cậu cũng chỉ đủ sức chém một nhát.
Để tu luyện hai môn võ kỹ này, tài sản của Thẩm Tự lại bị hao hụt đáng kể. Không nói đến Tung Vân, chỉ riêng Bát Trảm Đao, luyện tập một lúc là sức lực đã gần cạn kiệt, phải đợi cơ thể hồi phục mới có thể tiếp tục tu luyện. Thẩm Tự làm sao chờ đợi được, vì vậy đã đặc biệt mua một loại đan dược tên là Bồi Nguyên Đan, loại đan dược này cũng rất hữu dụng khi đi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Tung Vân luyện đến mức cao nhất có thể dừng lại trong không trung trong thời gian ngắn. Đương nhiên Thẩm Tự hiện tại chưa làm được, nhưng nhờ thân pháp này, tốc độ của cậu đã tăng lên gấp đôi. Có thể thấy hiệu quả của võ kỹ, từ tận đáy lòng, Thẩm Tự vẫn rất hài lòng.
Ban đầu, cậu tưởng rằng dành thời gian luyện tập võ kỹ sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của bản thân, nhưng Thẩm Tự phát hiện ra rằng, tuy tốc độ tăng cường sức mạnh của cậu có giảm xuống, nhưng khả năng kiểm soát sức mạnh lại được nâng cao. Nếu như trước đây chỉ là sức mạnh thô sơ, thì bây giờ cậu đã phần nào biết cách phối hợp sức mạnh của các chi để sử dụng linh hoạt hơn.