Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 29

Một sợi khói đen sắc bén mài mòn răng sói, biến chúng thành những viên cầu tròn nhẵn.

Những viên cầu màu trắng lăn tới trước lớp vỏ bảo hộ của Sở Huyền, khói đen còn không quên gõ nhẹ lên bề mặt lớp màng.

Sở Huyền cảm nhận được có thứ gì đó đang gõ lên vỏ sò của mình. Sau vài giây do dự, cậu cẩn thận hé một khe nhỏ, để lộ đôi mắt to tròn lấp lánh, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Cúi xuống, cậu liền thấy những chiếc răng sói sắc nhọn giờ đã được mài thành hình cầu.

Cậu sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức khép lại lớp bảo hộ, chui sâu vào bên trong màng xanh nhạt.

Cái tên đại ma đầu tàn bạo này!

...

Hughes thấy Sở Huyền dường như rất kháng cự với răng nanh sói, nhanh chóng thu dọn hết trước khi cậu chịu mở vỏ sò ra.

Một khay nhỏ đựng vài miếng quả mâm xôi tự động trượt tới trước vỏ sò của Sở Huyền. Lúc này cậu mới chậm rãi mở lớp vỏ, ngồi chính giữa vỏ sò, chiếc màng bảo hộ xanh lam vẫn quấn quanh đùi. Đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn về phía khay quả cách đó không xa.

Khói đen cuốn lấy một miếng mâm xôi, đưa tới sát miệng Sở Huyền.

Cậu đã đói lả từ lâu, nhưng vì vẫn còn xấu hổ chuyện vừa xảy ra, cậu ôm đầu gối, nghiêng đầu từ chối đầy cứng cỏi.

Khói đen thả miếng mâm xôi xuống, chọn một miếng khác tươi ngon hơn, tiếp tục đưa tới trước mặt cậu.

Sở Huyền vẫn bất động.

“Tyr, chủ nhân của ngươi cho ngươi hai lựa chọn.” Khói đen dừng lại, từ trên cao truyền xuống giọng nói lạnh lẽo của Hughes. “Một, há miệng. Hai, đói mười ngày.”

Sở Huyền lập tức quay đầu lại, nhanh chóng cắn lấy miếng mâm xôi ngọt ngào.

Khói đen lại đưa thêm một miếng nữa. Sở Huyền với gò má phồng đầy thức ăn vẫn cố nhón người tới cắn lấy miếng thứ hai, cố gắng thể hiện thái độ cực kỳ hợp tác.

Đùa sao, làm sao cậu có thể để mình đói mười ngày được.

Khi Sở Huyền ăn no, khói đen mới đẩy khay thức ăn rời đi.

“Hừ~” Sở Huyền xoa bụng căng tròn, thốt lên một tiếng nũng nịu.

Hughes nằm thản nhiên trên thảm lông dê bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn nghiêng đầu nhìn Sở Huyền với chiếc bụng no tròn, ánh mắt lạnh lẽo của đôi đồng tử đỏ tươi dường như dịu đi đôi phần.

Khói đen vòng quanh cây đèn trong hốc cây, thổi tắt vài ngọn nến.

Ánh sáng trong hốc cây dần trở nên mờ tối. Hughes liếc nhìn tấm thảm lông mềm dưới vỏ sò của Sở Huyền, rồi nhẹ nhàng bế cậu lên tay.

Một tay đặt sau đầu, hắn cúi mắt, nhìn xuống sinh vật nhỏ bé ngày càng mượt mà đang nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay mình.