Sở Huyền càng lúc càng hồi hộp, trong lòng tự hỏi liệu mình có nên thú nhận đã lừa Hughes hay không...
Cậu nắm chặt gấu quần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ sắc lạnh của Hughes, rồi lập tức cúi gằm xuống, từ bỏ ý định thẳng thắn.
May mắn thay, Hughes không truy cứu thêm. Hắn thả Sở Huyền trở lại mặt đất, chu đáo nhặt lên viên cát sỏi màu tím giúp cậu, chỉ nghĩ rằng tinh linh trời sinh đã có trí tuệ vượt trội, sở hữu thiên phú tự mình học nói.
Sở Huyền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đặt bảo bối cát sỏi vào chỗ an toàn.
Khi quay người lại, cậu nhìn thấy Hughes bẻ ra một vật thể không rõ hình dạng, máu chảy đầm đìa, đặt ngay trước mặt mình. Vật thể ấy khiến Sở Huyền bất giác đông cứng tại chỗ.
Đây... đây là...
Thấy Sở Huyền không phản ứng, Hughes dùng khói đen lau sạch vết máu trên vật thể ấy, để lộ toàn cảnh một chiếc nanh sắc nhọn màu trắng.
Lúc này, Sở Huyền mới nhận ra trước mắt mình chính là một chiếc nanh sói dữ tợn.
Hughes đặt một con cá nhỏ hắn vừa bắt được vào bên cạnh hồ nước của Sở Huyền, rồi nướng thịt dê bằng khói đỏ. Sau khi xé thịt thành từng miếng nhỏ, hắn đặt chúng vào một chiếc đĩa vàng và đẩy về phía Sở Huyền bằng khói đen.
Sở Huyền nhíu mày.
“Thịt dê.”
Hughes lạnh lùng nói. Xong xuôi, hắn không hề để lại một dấu máu nào trên người mình. Nhìn thấy Sở Huyền cứ chăm chú nhìn chiếc nanh sói hồi lâu mà không phản ứng, hắn bình thản giải thích: “Trên đường ta tiện tay nhổ vài chiếc nanh sói.”
Gương mặt nhỏ của Sở Huyền tái nhợt, trông rất ngây dại.
Cậu cúi đầu, chợt phát hiện ở góc kia vẫn còn đặt hơn mười chiếc răng nanh sói nhuốm máu.
Cậu vừa rồi đã vô tri đến mức nào mà có thể nghĩ rằng Hughes bị sói cắn...
Nhìn những chiếc răng nanh dữ tợn này, Sở Huyền ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào cho hợp lý.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu rụt vào trong lớp bảo hộ của mình.
Quá... quá ghê rợn!
Hughes có chút ngạc nhiên. Sở Huyền vốn thích thú với từng hạt cát nhỏ, vậy mà lại không có chút hứng thú nào với những chiếc răng sói này. Trong mắt Hughes, răng nanh sói chẳng khác gì những viên cát sỏi màu tím mà Sở Huyền từng mê mẩn.
Khi đi săn lần trước, Hughes tình cờ gặp phải hơn mười con sói liều lĩnh.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn bầy sói nhe nanh gầm gừ trước mặt. Khi con sói đầu đàn mở chiếc mồm đầy máu, để lộ hàm răng sắc nhọn, ánh mắt Hughes hơi lóe lên, chăm chú quan sát những chiếc răng trắng hoàn mỹ như đang cân nhắc điều gì.
Cậu không phải thích mấy thứ này sao?
Vì vậy, khi săn được thịt dê, Hughes tiện tay chọn ra chiếc răng nanh đẹp nhất từ hơn mười con sói và ném đến chỗ Sở Huyền.
Kết quả... tiểu nô ɭệ này lại trực tiếp trốn vào vỏ sò!
Hughes hạ mắt, suy nghĩ một lát rồi như hiểu ra.