Vu Trản cuối cùng cũng lên tiếng.
"Như ông thấy, tôi không phải là người nhiệt tình." Cậu thẳng thắn nói về bản thân.
"Chưa nói tới việc thích những con thú này, tôi cũng chẳng thích giao tiếp với người khác, cho nên có thể khó mà đảm nhiệm được công việc này."
Raymond có chút ngạc nhiên với câu trả lời này: "Cậu biết đấy, môi trường sống của nhân loại thực sự không tốt lắm, ở tinh cầu này rất khó tìm được việc làm."
Lời nói này thực sự rất khéo léo, vì mối quan hệ giữa nhân loại và thú nhân từ lâu đã không tốt, ở nơi hỗn loạn này, mọi thứ chỉ có càng ngày càng tồi tệ hơn mà thôi.
Vu Trản im lặng suy nghĩ.
Trong lúc im lặng, đám thú nhỏ bất ngờ lao vào, con sói đen nhỏ nhe răng ra cắn vào ống quần cậu, con cáo nhỏ không chịu thua, cũng cắn vào bên ống quần kia, con hổ trắng thấy bên chân không còn chỗ đứng liền nhảy thẳng lên đùi cậu.
"…"
Đầu ngón tay Vu Trản khẽ động, cậu kiềm chế cảm xúc muốn đẩy bọn chúng ra.
"Chúng đang cố gắng giữ cậu lại đó." Raymond nói.
Vu Trản liếc nhìn viện trưởng không có nhân viên, rồi nhìn lại ba con thú nhỏ đang bám trên người mình.
Những con thú nhỏ này rất nhạy bén, chúng nhận ra sự dao động trong ánh mắt cậu, bắt đầu dụi dụi vào người cậu.
Tuy ồn ào, nhưng lại mềm mại ấm áp, tràn đầy sức sống.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Vu Trản nói: "Để tôi thử xem."
“Được.” Raymond vui vẻ gật đầu, lấy ra một bản hợp đồng đưa tới.
Vu Trản nhìn lướt qua các điều khoản trên hợp đồng. Bản hợp đồng này có thể nói là rất công bằng, không vì sự khác biệt về chủng tộc mà giảm bớt đãi ngộ của cậu.
Vu Trản ký tên lên hợp đồng, đột nhiên nhận ra mình chưa giới thiệu về bản thân với viện trưởng: “Tôi tên là Vu Trản.”
“Được, vậy tôi gọi cậu là Tiểu Vu nhé.” Raymond hiền từ nhìn nhân viên mới của mình, nhìn những con thú nhỏ bám đầy trên người cậu rồi hỏi: “Cậu với bọn chúng ở chung khá tốt mà, sao lại không thích bọn chúng chứ?”
Thực tế mà nói, nếu là người khác không thích thú nhỏ, ông ta sẽ không bao giờ cho người đó đến làm việc ở đây. Nhưng Vu Trản thì khác, tuy cậu có chút lạnh lùng nhưng trực giác của ông ta nói cho ông ta biết, người thanh niên này chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì gây hại đến đám thú nhỏ, thậm chí còn thích hợp làm bạn với bọn chúng.
Vu Trản nghe thấy câu hỏi này thì thành thật trả lời: “Vì chúng ồn ào, nghịch ngợm lại phiền phức. Hơn nữa bọn chúng còn rụng lông.”
Tất nhiên, nếu nói cậu không thích thú nhỏ, chi bằng nói … cậu không biết ở chung với bọn chúng như thế nào.
Vu Trản dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng ông yên tâm, nếu đã trở thành người chăm sóc cho chúng, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Nếu cảm thấy không hợp, ông có thể trực tiếp sa thải tôi.”
Raymond mỉm cười: “Tôi tin cậu. Nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi nhé.”
“Vậy, chào mừng cậu gia nhập vào viện nuôi thú của tôi.”
“Ừm.”
Quá trình nhận việc diễn ra rất suôn sẻ.
Còn đám thú nhỏ lại chỉ nghe được đoạn Vu Trản miêu tả trước đó kia.
Chúng cẩn thận lắng nghe mấy từ đó, đồng loạt mở to hai mắt sững sờ tại chỗ, đôi mắt không tự chủ được mà lấp lánh ánh nước đầy uất ức.
Sao có thể nói chúng nó như vậy chứ! Nhân loại này đẹp như vậy! Sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế chứ!
Thật quá đáng! Quả nhiên nhân loại không một ai tốt hết
“…?”
Vu Trản mới nhậm chức rũ mắt xuống, bình tĩnh đối diện với đám thú nhỏ.
Cậu dùng chút kinh nghiệm ít ỏi của mình tự hỏi vài giây, nói ra nghi vấn.
“Sao… nói có một câu mà đã khóc rồi.”