Mỹ Nam Huyền Học Dưỡng Nhãi Con Ở Tinh Tế

Chương 3

Một thân áo sơ mi và quần tây đơn giản bởi vì xuyên không mà có chút rách nát, tạo cảm giác vừa uể oải lại vừa quyến rũ, trái ngược với khí chất của cậu nhưng lại càng khiến đám thú nhỏ này muốn lại gần hơn.

Đám thú nhỏ rõ ràng là bị vẻ đẹp mê hoặc.

Raymond đưa Vu Trản sang phòng làm việc bên cạnh, ngồi xuống.

"Cậu trai, cậu gặp phải chuyện gì vậy?"

"Không nhớ nữa." Vu Trản đáp.

"Tôi đoán có thể là hậu của sự rối loạn khi dịch chuyển không gian." Raymond thở dài: "Các tọa độ và tín hiệu ở khu vực này rất hỗn loạn, những tàu vũ trụ đi qua đây thường xuyên gặp sự cố."

"Đây, mấy con thú nhỏ này cũng là tôi nhặt được hôm qua còn sống sót sau một vụ tai nạn."

nhiên là thời đại tinh tế.

Vu Trản không nói thân phận của mình cho những người dân ở đây.

Viện trưởng không để ý đến sự im lặng của cậu: "Vậy cậu có kế hoạch gì tiếp theo chưa?"

Vu Trản nói: "Chưa có."

"Ừm... cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu tạm thời không có nơi nào tốt hơn để đi, cậu có muốn cân nhắc đến việc làm việc ở viện nuôi thú này không?"

Raymond vừa nói, vừa cảm thán trong lòng.

Quả thật ông ta là một người thích chăm sóc thú nhỏ nhưng không bao gồm nhân loại. Điều kỳ lạ chính là ngay lần đầu nhìn thấy chàng trai nhân loại này, ông ta đột nhiên cảm thấy thân thiết đến kỳ lạ, còn có cảm giác muốn giúp đỡ cậu.

Đám thú nhỏ xung quanh nghe thấy lời mời của viện trưởng liền lập tức dựng tai lên.

Vu Trản vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn: "Công việc ở viện nuôi thú là cần làm gì?"

Nói đến đây, ánh mắt của Raymond sáng lên.

"Đại khái là chăm sóc thú nhỏ, cho chúng ăn, tắm rửa, dạy chúng cách sống chung với những con thú khác cũng như những kỹ năng cơ bản. Nói chung là, tạo cho chúng một môi trường phát triển tốt nhất."

Vu Trản nhíu mày nghe xong, lúc đầu đoán rằng công việc này có thể không phù hợp với người có tính cách như cậu.

"Nhưng tinh cầu này quá lạc hậu, khoa học kỹ thuật còn thua kém các tinh cầu trung tâm rất nhiều, thêm vào đó vì tình huống đặc thù, cho nên đây hoàn toàn không giống một viện nuôi thú bình thường."

Vu Trản ngẩng đầu lên, ra hiệu cho ông ta tiếp tục nói.

"Bởi vì quá nghèo nàn lạc hậu." Raymond lắc đầu, giải thích về tình hình nơi này cho cậu.

Tinh cầu này nằm ở rìa khu vực Liên minh, dân số không nhiều, nền kinh tế và mạng lưới thông tin đều lạc hậu. Sau khi tài nguyên khoáng sản gần như cạn kiệt, tinh cầu này dần trở thành một hành tinh hoang. Mười mấy năm gần đây, ngoài việc tiếp tục khai thác tài nguyên khoáng sản, nó còn bị coi là trạm xử lý rác thải và súng ống đạn dược ở chợ đen. Bạo lực, lạc hậu và hỗn loạn chính là những từ ngữ miêu tả đặc trưng của tinh cầu này.

"Luật pháp của Liên minh ở đây gần như không có hiệu lực, những con thú nhỏ không được bảo vệ, nhiều gia đình vì nghèo đói quá đã bán con, bán cho những gia đình có điều kiện tốt hơn, hoặc bán thẳng vào các mỏ quặng, thậm chí có khi họ chỉ đơn giản là bỏ rơi, để chúng tự sinh tự diệt."

"Tôi đã có 50 năm kinh nghiệm làm việc ở viện nuôi thú, khi biết tình hình ở đây, tôi đã nghĩ đến việc xây dựng một viện nuôi thú." Raymond nghiêm túc nói: "Hiện tại là ngày thứ ba kể từ khi xây dựng xong viện nuôi thú, tôi muốn mời cậu tới đây làm việc."

Vu Trản im lặng một lúc, tổng kết lại những gì vừa nghe được.

Nếu như những viện nuôi thú ở tinh tế giống như trường mẫu giáo ở trái đất thì bản chất của viện nuôi thú này nghiêng về viện phúc lợi hơn.

Trên vách tường phòng làm việc, màn hình ảo vốn đang phát nhạc nhẹ thì tín hiệu đột nhiên bị nhiễu, chuyển sang kênh khác phát tin tức.

[...Ngày 20 tháng 7 năm 2750, vào lúc 8 giờ tối theo giờ thủ đô, tàu thám hiểm bắt đầu dịch chuyển, đại tướng và... đến tinh cầu KT-307, xử lý chủng tộc nguy hiểm...]

Màn hình lại bị gián đoạn, chuyển lại sang kênh phát nhạc nhẹ.

Vu Trản quay đầu nhìn về phía màn hình đột ngột phát tin tức.

Một vài con thú nhỏ cũng dõi theo ánh mắt của cậu nhìn vào màn hình ảo, thấy chẳng có gì thú vị lại quay đi.

"Khụ, cái tin tức này... cậu đừng để ý đến, tín hiệu ở đây bị trễ nghiêm trọng, đó là tin tức cách đây một tuần rồi." Viện trưởng tắt màn hình ảo: "Cậu nghĩ thế nào rồi?"