Trong khu vườn bệnh viện yên ắng và rộng lớn, Bạch Vi bắt đầu hát khẽ một giai điệu yêu thích. Âm thanh nhẹ nhàng len lỏi giữa không gian như dòng suối chảy qua tán cây. Hòa quyện với hương thơm của hoa cỏ và tiếng lá xào xạc trong làn gió. Mỗi âm điệu là một làn sóng cảm xúc. Đập vào từng mảnh vỡ của ánh sáng vàng nhạt đang nhuộm không gian bằng sự ấm áp. Tiếng hát của cô làm không gian xung quanh như bừng sáng bằng một loại ánh sáng khác – không phải từ mặt trời mà từ sự bình yên và tự do trong lòng cô.
Hoắc Thời Vũ đi dạo qua khu vườn bệnh viện để tìm kiếm một chút yên bình và thư giãn sau 2 tuần nằm bệnh viện. Bất chợt, anh bị cuốn hút bởi một giọng hát khẽ vang lên trong không gian. Khiến anh dừng lại. Giọng hát ấy trong trẻo đơn thuần. Tuy không có kỹ thuật nhưng âm sắc rất hay và lạ. Anh không tự chủ mà nhẹ nhàng tiến đến gần hơn. Không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình ấy. Khi anh đến gần, hình ảnh Bạch Vi dần hiện ra như một bức tranh thơ mộng. Cô gái ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn. Đôi tay mảnh khảnh dịu dàng đặt lên tay vịn. Đôi mắt được che bởi một dải vải trắng mỏng. Mái tóc dài buông xõa mềm mại, ôm lấy bờ vai gầy guộc. Ánh sáng buổi sớm khẽ chiếu qua. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú. Tạo nên một vẻ đẹp mong manh mà tinh khiết. Những tia nắng ban mai như tô vẽ quanh cô một lớp hào quang mờ ảo. Khiến cô tựa như một đóa hoa vừa thức giấc. Lung linh giữa khung cảnh yên bình của buổi bình minh.
Bỗng Hoắc Thời Vũ vô tình giẫm lên một cành cây khô. Tiếng động nhỏ phát ra khiến Bạch Vi giật mình. Thấy vậy, Hoắc Thời Vũ vội bước tới gần hơn. Giọng nói ấm áp:
"Xin lỗi, anh không có ý làm em sợ. Anh cũng là bệnh nhân ở đây. Chỉ đi dạo và tình cờ nghe thấy tiếng hát của em. Thật sự giọng hát của em rất hay. Khiến anh không thể không lại gần nghe thêm một chút."
Bạch Vi hơi ngập ngừng. Hướng về phía giọng nói:
"Không, không sao đâu ạ. Chắc tại em hát hơi lớn. Xin lỗi anh nhé... Cảm ơn anh vì lời khen."
Cả hai im lặng trong giây lát. Bầu không khí bỗng trở nên có chút lúng túng.
Rengggg..... Renggggg..... tiếng điện thoại Bạch Vi vang lên xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này. Cô loay hoay bấm nghe máy:
"Vi Vi, khoảng 30 phút nữa cô Bạch tới bệnh viện đẩy cậu về phòng nhé. Huhu, mình có việc gấp phải về nhà ngay. Xin lỗi cậu nhiều nha, thật sự xin lỗi!" Tùy Vân giọng gấp gáp.
"Tớ không sao. Cậu cứ đi đi." Cô vẫn ngồi yên một chút, tận hưởng làn gió thoảng. Hoắc Thời Vũ bên cạnh lặng lẽ quan sát. Thấy ánh nắng đang dần đổ xuống bên cạnh Bạch Vi, anh khẽ nói: "Em có muốn về phòng không? Nắng sắp tới chỗ em rồi."
Cô mỉm cười đáp: "Mẹ em sắp tới rồi. Em ngồi thêm một chút chắc không sao đâu ạ. Cảm ơn anh" trong lòng lại nghĩ. Ai mà dám nhờ người mới gặp chưa được 30 phút đưa về phòng chứ. Huống hồ bây giờ cô cũng không nhìn thấy nên chẳng biết mặt mũi có phải người tốt hay không. Nhưng mà... giọng nói trầm ấm đó có chút giống... idol Vũ Bảo của cô.
"Anh tên gì vậy ạ?"
"..... Thẩm Vũ...." Anh im lặng một lúc mới phun ra 2 chữ. Cũng không thể nói thẳng tên mình ra được.
Bạch Vi thở dài một hơi. Mỉm cười: "Em tên Bạch Vi."