Những ngày sau đó, dù lịch học lớp 11 bận rộn, Tùy Vân luôn tranh thủ thời gian đến thăm Bạch Vi. Mỗi lần đến Tùy Vân không chỉ mang theo sự động viên và nụ cười tươi tắn mà còn đem theo sách vở, ngồi bên cạnh Bạch Vi để làm bài tập và giảng giải kiến thức cho cô. Có được người bạn thân thế này cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn. Hôm nay, Tùy Vân như thường lệ đến bệnh viện
"Mẹ cậu nhờ mình mang cháo qua cho cậu đây" Tùy Vân nói đặt tô cháo bên cạnh Bạch Vi. "Sáng nay bác ấy bận làm thủ tục chuyển trường cho em trai và em gái cậu."
"Chuyển trường? Chuyển đi đâu vậy?" Bạch Vi hỏi cảm giác có chút bất ngờ.
"Tớ không rõ lắm. Thôi, đừng nói chuyện này nữa" Tùy Vân nói nhanh chóng cắt ngang. "Lúc nãy tớ mới biết phía sau bệnh viện có một khu vườn rất đẹp. Tớ sẽ đẩy cậu ra đó để hít thở không khí trong lành."
Tùy Vân khéo léo đẩy xe lăn của Bạch Vi ra khỏi phòng bệnh dẫn cô đến khu vườn. Đã lâu rồi Bạch Vi không ra khỏi phòng cảm giác mùi thuốc khử trùng đã làm cô quên mất không khí bên ngoài tươi mát như thế nào. Chỉ mất khoảng 5 phút hai người đã đến nơi. Xung quanh là cây cỏ xanh tươi, tiếng nói cười của người khác vọng lại từ xa tạo nên một không gian yên bình.
"Thấy không? Chỗ này mát lắm phải không?" Tùy Vân vui vẻ nói. "Nhớ cảm ơn đại tiểu thư này đã dẫn cậu ra đây chơi đi."
"Được rồi, cảm ơn đại tiểu thư đã đẩy mình ra đây nhé" Bạch Vi cười đáp cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vừa nói dứt câu, điện thoại của Tùy Vân bỗng reo lên. Tùy Vân bảo cô ở lại đó chờ một chút rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi.
"Biết rồi, cậu nhanh nghe máy đi" Bạch Vi nói với một nụ cười thật tươi.
Sau khi Tùy Vân rời đi, Bạch Vi lại chìm vào cảm giác mệt mỏi và chán nản. Cô cảm thấy như một lớp sương mù nặng nề đang bao trùm lấy tâm trí mình. Đã lâu rồi cô sống với căn bệnh rối loạn lưỡng cực mà không một ai biết kể cả Tùy Vân. Cô luôn cố gắng che giấu sự đau khổ của mình nhưng nỗi đau ấy vẫn hiện hữu, âm ỉ trong lòng cô. Cuộc sống của Bạch Vi chứa đựng quá nhiều áp lực. Cô cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa những kỳ vọng của gia đình và những ước mơ cá nhân không được chấp nhận. Cha mẹ cô đều là giáo sư và dòng họ cũng đều theo con đường tri thức. Trong khi đó, Bạch Vi lại có đam mê ca hát và nhảy múa, một ước mơ không được chấp nhận trong gia đình. Mỗi lần cha mẹ cô biết được về ước mơ này, họ liền cấm cản yêu cầu cô phải theo con đường giống như họ. Từ nhỏ đến giờ Bạch Vi chưa bao giờ được sống cho chính mình. Sinh ra trong một gia đình tri thức, mỗi hành động của cô đều phải phù hợp với quy củ của gia đình. Mỗi khi cô phạm phải lỗi cô phải gánh chịu những hình phạt nặng nề từ cha, điều đó thường kéo theo sự đau khổ cho mẹ. Chính vì vậy, Bạch Vi luôn nỗ lực học tập, đi theo con đường mà ba mẹ đã vạch sẵn, trong tim cô luôn bị kìm nén và không bao giờ được là chính mình.
Bạch Vi ngồi đó cảm thấy một nỗi cô đơn sâu thẳm. Cô từng nghĩ rằng việc chôn vùi ước mơ của mình và làm theo mong muốn của gia đình sẽ giúp mọi thứ yên ổn nhưng thực tế lại không phải như vậy. Khi lớn lên, mối quan hệ giữa ba mẹ cô ngày càng căng thẳng và cô trở thành đối tượng bị trút giận. Dù cô có cố gắng đến đâu cô vẫn không thể làm vừa lòng ba mẹ. Dù cô đã từ bỏ ước mơ của mình và làm theo những gì gia đình mong muốn, cha vẫn thường xuyên đổ lỗi cho cô thậm chí đánh mắng khi cô không đạt được kỳ vọng của ông. Bạch Vi không hiểu tại sao khi cô đã làm mọi thứ để đáp ứng yêu cầu của gia đình, ba mẹ vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hiện tại, Bạch Vi không rõ tương lai của mình sẽ ra sao. Cô thấy mình đang sống một cuộc đời không có mục tiêu rõ ràng, cứ mãi lặp đi lặp lại trong sự mơ hồ và thất vọng. Nỗi đau và sự bất mãn không ngừng ám ảnh cô khiến cho việc tìm kiếm ánh sáng ở cuối con đường trở nên ngày càng khó khăn.