Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Chương 12.2

An tần thoáng thất vọng. Nàng vốn nghĩ rằng, sau khi Khang Hi bước vào và trò chuyện với Quý phi, hắn sẽ để ý đến nàng. Nhưng đợi mãi, Khang Hi chỉ liếc qua một lần rồi không hề có ý định đáp lời.

Quý phi khẽ cười, nói:

“Các vị muội muội vừa rồi đều đến Trường Xuân Cung, thần thϊếp thấy Thông quý nhân sinh xong còn cần thời gian hồi phục, nên đã bảo các nàng về trước.”

Lời giải thích của Quý phi không phải vì lòng tốt, mà vì chuyện liên quan đến nhiều phi tần trong hậu cung. Sau khi Khang Hi rời đi, những người khác sẽ biết Khang Hi đã đến Trường Xuân Cung. Đến lúc đó, hẳn sẽ có người nhắc đến việc Quý phi bảo họ rời đi. Thay vì để người khác nói, nàng chọn tự mình giải thích trước.

Khang Hi hơi nhíu mày, nói:

“Ngươi cũng đang mang thai, cần gì vất vả như vậy. Cứ phân phó Huệ phi hay Vinh phi lo liệu, hà tất mọi chuyện đều tự mình làm?”

Lời trách nhẹ nhàng này thực ra là lời quan tâm, khiến Quý phi trong lòng ngọt như mật.

Nàng vừa nói đỡ cho các phi tần, kỳ thực là để gây ấn tượng. Một thai phụ ba tháng như nàng vẫn tận tụy lo liệu, trong khi những phi tần khác đều rời đi. Điều này càng làm nổi bật sự hiền đức của nàng.

Sau khi hiểu được ý đồ của Quý phi, An tần, Trương quý nhân và những người khác thầm nghĩ trong lòng: "Nguy hiểm thật! May mà chúng ta ở lại đây, nếu không chắc cũng bị bày mưu."

Quý phi mỉm cười nói:

“Thần thϊếp nào yếu đuối như vạn tuế gia nói. Chuyện nhỏ này, thần thϊếp vẫn có thể làm được. Hơn nữa, chẳng phải nơi này còn có An tần muội muội cùng các vị muội muội ở Khải Tường Cung bầu bạn với thần thϊếp sao?”

Dù vừa sắp đặt các phi tần một cách khéo léo, Quý phi vẫn không quên lôi kéo cả Khải Tường Cung vào, tránh để Khang Hi nghi ngờ lời nói của nàng.

Quả nhiên, khi nghe nhắc đến Khải Tường Cung, Khang Hi ngước mắt nhìn An tần, gật đầu khen:

“Ừ, An tần cũng rất tốt.”

Nghe được lời này, An tần lập tức nở nụ cười. Dù vừa rồi có chút không thoải mái vì Quý phi nhắc đến mình, nàng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, nói:

“Đây đều là việc thần thϊếp nên làm, dù sao trở về cũng không có việc gì, coi như ở đây bầu bạn cùng Quý phi tỷ tỷ trò chuyện đôi chút.”

Ngay cả Dung Nguyệt, dù không quá lanh lợi, cũng nhận ra chút ẩn ý trong lời nói của Quý phi và Khang Hi. Nơi hậu cung, lời nói của mỗi người đều chứa đầy dụng ý, đặc biệt với những nữ nhân thông minh, họ không dễ gì bỏ qua những chi tiết nhỏ.

Khang Hi đứng lại trong sân thêm một lúc, hỏi thăm đỡ đẻ ma ma về tình hình của Thông quý nhân. Khi biết nàng không nguy hiểm, hắn dặn dò vài câu với Quý phi rồi rời Trường Xuân Cung, trở về Càn Thanh cung.

Tiền triều chính sự bận rộn, hắn không có khả năng vẫn luôn đợi ở Trường Xuân Cung chờ đến Thông quý nhân sinh sản xong, càng đừng nói còn không biết khi nào Thông quý nhân sinh đâu.

Quả nhiên, Thông quý nhân một thai này sinh chính xác là chậm, chờ tới khi mặt trời lặn thời điểm, mới sinh hạ được một tiểu công chúa, là Khang Hi Hoàng thập nữ.

Hoàng thập nữ ra đời, Quý phi nhanh chóng cho người báo tin mừng đến Càn Thanh cung. Khi nghe Thông quý nhân sinh con gái, Khang Hi có chút tiếc nuối vì không phải là một tiểu a ca. Nhưng nghĩ đến việc dưới gối đã có mười a ca, hắn cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Những năm trước, trong cung con vua thường chết non, mỗi một hoàng tử hay công chúa sinh ra đều quý giá. Nhưng cũng chính vì quý giá mà thường mong manh, không nuôi lớn được. Dù đã cẩn thận hết sức, nhiều con cái của hắn vẫn lần lượt qua đời.

May mắn thay, những năm gần đây, các hoàng tử và công chúa lớn hơn đã trưởng thành, nhiều người đã vượt qua tuổi dễ chết non. Điều này khiến Khang Hi cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Về phần Thông quý nhân, khi biết mình sinh ra tiểu công chúa, nàng cảm thấy vừa mất mát vừa vui mừng.

Ban đầu, nàng hy vọng sinh được tiểu a ca để nâng cao địa vị trong hậu cung. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, nếu sinh a ca, khả năng được tự mình nuôi nấng là rất thấp. Theo quy định, chỉ từ tần vị trở lên mới có quyền nuôi a ca.

Nàng từng sinh hai a ca trước đây nhưng đều không được nuôi. Lần này nếu lại sinh a ca, nàng cũng không dám mong có thể giữ bên mình.

Tuy nhiên, nếu sinh công chúa, tình hình sẽ khác. Quý phi, chủ vị của Trường Xuân Cung, đã có thập a ca và đang mang thai, sức khỏe cũng không tốt, chắc chắn không thể chăm sóc tiểu công chúa.

Thông quý nhân nghĩ, chỉ cần nàng khéo léo cầu xin, Quý phi có thể sẽ cho phép nàng nuôi công chúa. Dù sao, công chúa không ảnh hưởng lớn đến hậu cung hay triều đình, và Khang Hi cũng không quá nghiêm khắc trong chuyện này.

Nghĩ đến những trường hợp như Tam công chúa, do Bố quý nhân nuôi nấng từ nhỏ, Thông quý nhân thấy cơ hội không phải không có.

Hơn nữa, khi Quý phi rời đi, nàng cũng dặn dò Thông quý nhân nghỉ ngơi cẩn thận, chưa lập tức đưa tiểu công chúa đến chính điện. Điều này càng làm Thông quý nhân cảm thấy có hy vọng.

Trong lòng nàng dâng lên sự pha trộn giữa tiếc nuối và vui sướиɠ, không biết có nên may mắn vì sinh con gái, hay buồn vì không được như ý muốn.