Dung Nguyệt trở lại phòng thì trời đã tối đen.
Cởi bỏ giày chậu hoa đế, nàng mệt mỏi ngã xuống giường, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Vốn dĩ thân thể của nàng đã yếu ớt sau cơn bệnh nặng vừa mới khỏi, nay lại phải mang đôi giày nặng nề đi đứng cả buổi trưa ở Trường Xuân Cung, như thể một cây gỗ đứng thẳng. Không kiệt sức mới là lạ.
Đến giờ, đôi chân nàng vẫn còn run rẩy, cảm giác như không thuộc về mình nữa.
So với nàng, An tần có phần khỏe hơn một chút, ít ra còn có thể ngồi trên ghế thêu mà nghỉ ngơi. Nhưng với những người như nàng, một phi tần nhỏ bé không được trọng dụng, ngay cả việc xin dẫn đường trở về phòng cũng chẳng ai quan tâm. Đám cung nữ ở Trường Xuân Cung đều tỏ thái độ miễn cưỡng, chẳng mấy ai muốn giúp đỡ.
Cuộc sống của một người không có địa vị, không có quyền lợi, thật đáng chua xót. Đến cả việc trở về nghỉ ngơi cũng phải nhìn sắc mặt người khác.
Tuy vậy, lần này lại có chút an ủi. Nhờ phúc của An tần, nàng được tận mắt nhìn thấy Khang Hi hoàng đế – vị vua trong lịch sử. Với Dung Nguyệt, chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để bù đắp tất cả sự mệt mỏi và ấm ức.
Cảm xúc trong nàng vẫn còn xốn xang không thể nào bình tĩnh.
Dung Nguyệt phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, mãi đến khi Niệm Tuyết nhắc nhở, nàng mới chịu ngồi dậy dùng bữa tối.
Lúc này, nàng đói đến mức cảm thấy như bụng dạ mình có thể ăn hết cả một con trâu. Cả buổi chiều chưa ăn một hạt cơm nào, cái bụng rỗng như dán sát vào lưng.
"Ngươi cũng đã hầu hạ ta cả buổi trưa, mau đi ăn chút gì đi. Nơi này không cần ngươi lo nữa." Dung Nguyệt khẽ cười, bảo với Niệm Tuyết.
Cung nữ như Niệm Tuyết thường dùng cơm tập thể, thức ăn tuy không dư dả nhưng vẫn đủ no. So với thái giám, phần ăn của cung nữ vốn khá hơn một chút. Nàng từng nghe Niệm Tuyết kể rằng những cung nữ bên cạnh các phi tần có quyền thế, chẳng hạn như hai đại cung nữ của An tần, Tân Lan và Linh Lan, thậm chí còn được nhà bếp riêng chuẩn bị phần ăn đặc biệt. Điều này đôi khi còn khiến họ sống thoải mái hơn cả những phi tần nhỏ bé không được sủng ái.
Nghe vậy, Niệm Tuyết cũng không làm bộ làm tịch, nàng thực sự đang đói và mệt.
"Nếu vậy, nô tỳ xin phép đi dùng bữa trước. Chờ nô tỳ về sẽ thu dọn bát đũa cho chủ tử. Nô tỳ sẽ quay lại nhanh thôi."
Thấy nàng còn định nói nhiều thêm, Dung Nguyệt bèn xua tay giục: "Được rồi, mau đi đi. Ta không phải trẻ con ba tuổi, ta tự lo được mà."
Niệm Tuyết mỉm cười, cúi đầu rồi rời khỏi phòng.
*
Bên ngoài trời đã đen như mực, nhưng vì cửa cung đóng muộn, tin tức Thông quý nhân sinh hạ tiểu công chúa nhanh chóng lan khắp các cung.
Những người có tai mắt linh thông, chẳng hạn các phi tần lớn có nền tảng vững chắc trong hậu cung, thậm chí còn biết được một phần những lời mà Quý phi đã nói trước mặt Khang Hi. Trong lòng họ tràn ngập hối hận và tiếc nuối, chỉ trách bản thân đã không chuẩn bị sớm hơn.
Nếu biết trước rằng Khang Hi sẽ đến muộn một chút, các nàng sao không kiên nhẫn chờ đợi, để rồi vô tình tạo cơ hội cho Quý phi và An tần xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng. Không chỉ mất mặt, các nàng còn để Quý phi lợi dụng cơ hội bày mưu tính kế.
Đặc biệt khi nghe tin Khang Hi nhắc đến Huệ phi và Vinh phi, sau khi cung nhân báo lại, mặt mày các nàng tối sầm, giận đến không thể tả.
Quý phi thật là được lợi còn khoe mẽ, những lời hay ho đều để nàng nói hết. Bề ngoài như đang nói tốt cho các nàng trước mặt Hoàng Thượng, nhưng ẩn ý bên trong chẳng phải là muốn Hoàng Thượng có ý kiến với các nàng sao?
Điều khiến người ta tức giận nhất là mục đích của Quý phi lại dễ dàng đạt được, Hoàng Thượng trong lời nói quả nhiên càng thiên vị Quý phi đang mang thai.
Còn các nàng thì chẳng thể có chút ý kiến gì với Quý phi.
Rốt cuộc, người ta lúc đó cũng không nói gì sai, chỉ thuật lại sự thật mà thôi. Hơn nữa, ý tứ trong lời nói còn giúp Hoàng Thượng hiểu lý do các nàng không có mặt lúc đó.
Thật là, muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu!
Nhưng dù uất ức, các nàng cũng đành phải chịu đựng, ai bảo người ta là Quý phi. Đừng nhìn chỉ hơn các nàng một bậc, nhưng vị trí Quý phi này, có lẽ cả đời các nàng cũng không thể vượt qua.