Khang Hi nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Dung Nguyệt, lúc trước im lặng không nói, giờ lại bắt đầu nói liên tục, khiến hắn bỗng thấy ngứa ngáy, chỉ muốn đưa tay ngăn lại.
Trong hậu cung, chưa từng có phi tần nào dám dùng giọng điệu và lời lẽ như vậy để nói chuyện với hắn.
Nếu bảo là trách móc, nghi ngờ hắn, thì giọng nói mềm mại, dịu dàng như làm nũng của nàng lại khiến hắn chẳng thể tức giận. Thay vào đó, trong lòng hắn còn dâng lên những gợn sóng nhỏ không tên.
Tuy nhiên, cái cách nói chuyện liên tục không ngừng của Dung Nguyệt đã khiến không khí giữa hai người bỗng trở nên thoải mái hơn. Sự xa cách lúc đầu dường như tan biến, làm tâm trạng của Khang Hi trở nên tốt hơn hẳn.
Hắn nhướng mày cười, cố tình hỏi với giọng điệu nửa tin nửa ngờ:
"Ái phi, thực sự đã từng mơ mộng như vậy sao?"
Từ sự thay đổi trong cách xưng hô, có thể nhận ra tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ.
Dung Nguyệt tất nhiên không ngu ngốc đến mức thừa nhận rằng mình ngày ngày chỉ lo sợ bị hoàng thượng hạ chỉ phạt, chứ chẳng hề mơ tưởng gì đến hắn.
Vì vậy, nàng lập tức đáp dứt khoát:
"Đương nhiên là thật ạ. Từ sau lần gặp hoàng thượng ở Ngự Hoa Viên, gần đây thần thϊếp thường xuyên mơ tưởng rằng hoàng thượng sẽ triệu thần thϊếp đến Càn Thanh Cung hầu hạ. Không ngờ hôm nay, điều đó thực sự đã thành hiện thực."
Nói đến đây, có lẽ nàng cũng nhận ra việc mình thẳng thắn nói muốn được triệu đến hầu hạ là hơi táo bạo. Hai má nàng bỗng đỏ bừng, ánh lên nét thẹn thùng không tự nhiên.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, bầu không khí càng trở nên ấm áp, khiến dáng vẻ ngượng ngùng, mong manh của nàng thêm phần động lòng người.
Thực tế, trong lòng Dung Nguyệt đã muốn tự mắng mình đến phát ói vì hành động mê trai như vậy. Nói những lời dối lòng như thế thật sự khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nhưng nghĩ đến việc có thể sẽ còn phải nói nhiều lời nịnh nọt tương tự với Khang Hi trong tương lai, nàng đành tự an ủi bản thân: Không sao, không sao, dù gì Khang Hi cũng là một mỹ nam, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không thiệt thòi.
Lời của Dung Nguyệt tuy khó có thể tin hoàn toàn, nhưng câu nói mơ tưởng được hầu hạ, Khang Hi vẫn tin. Dù sao trong hậu cung, chẳng có phi tần nào không mong được hắn chọn.
Huống chi, với một vị phi tần lâu ngày không được triệu như Dung Nguyệt, việc có những mơ mộng xa vời như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mà cũng không hẳn là xa vời.
Nhìn xem, chẳng phải bây giờ hắn đã triệu nàng đến sao?
Khang Hi cười nhẹ, nụ cười ôn hòa như ngọc:
"Vậy giờ chẳng phải đã thỏa nguyện của nàng rồi sao?"
Vừa nói, hắn vừa ngồi thẳng người, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại thêm chút nữa.
Nghe vậy, trên khuôn mặt yêu kiều của Dung Nguyệt lập tức hiện lên nét thẹn thùng của một cô gái nhỏ:
"Thần thϊếp không biết hoàng thượng đang nói gì."
Gì mà thỏa nguyện của nàng, rõ ràng là thỏa nguyện của ngài thì có.
Khang Hi nhìn dáng vẻ e lệ, đôi mày cong cong, ánh mắt ngại ngùng của nàng, trong lòng thầm hiểu rõ. Nàng dù ngoài miệng cố tình nói không biết hắn đang nói gì, nhưng nét cười trên khóe mắt, rõ ràng là niềm vui mừng không che giấu.
Ánh mắt nàng chuyển động, vẻ yêu kiều thoáng qua một cách vô thức, lại khiến những gợn sóng trong lòng hắn càng thêm lan tỏa.
Trong phút chốc, ý niệm trong đầu hắn khẽ động. Mỹ nhân đang ở trước mặt, hơn nữa còn được triệu đến hầu hạ, hắn tất nhiên không thể chỉ đứng nhìn. Lại nói, nếu mong chờ mỹ nhân chủ động, e là không thực tế.
Vậy thì, tâm động không bằng hành động. Khang Hi nở nụ cười, mang theo chút ý vị sâu xa:
"Ái phi, không biết trẫm đang nói gì cũng không sao, chỉ cần biết trẫm sắp làm gì là được."
Câu nói bất ngờ khiến khuôn mặt hơi đỏ ửng của Dung Nguyệt ngay lập tức biến thành một màu đỏ rực. Trong đầu nàng thoáng chốc trở nên trống rỗng, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
"Hoàng thượng, thần thϊếp—" Lời còn chưa kịp thốt ra đã bị cuốn trôi vào sự ngọt ngào dịu dàng của màn đêm.
*
Sau chuyện ấy, Dung Nguyệt nén cảm giác khó chịu trên người, bắt đầu ngồi dậy mặc quần áo, hy vọng có thể chỉnh tề trước khi cung nhân vào phục vụ.
Nàng tuyệt đối không quen để người lạ thấy dáng vẻ xuề xòa của mình.
Hơn nữa, theo quy định của Thanh triều, phi tần sau khi hầu hạ tại Càn Thanh Cung không được phép lưu lại long sàng qua đêm. Sau mỗi lần thị tẩm, cung nữ sẽ dẫn phi tần đến căn phòng chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi, và sáng hôm sau họ sẽ trở về hậu cung.
Vì vậy, khi vừa xong việc, Dung Nguyệt rất nhanh nhẹn chỉnh trang, không muốn nấn ná dù chỉ một phút.
Lúc này, Khang Hi đang dựa lưng thoải mái vào chiếc gối lớn, dáng vẻ lười biếng, mãn nguyện, ánh mắt dõi theo bóng nàng bận rộn sửa soạn.
Trong lòng hắn đầy nghi hoặc. Trước giờ, phi tần nào được triệu đến Càn Thanh Cung hầu hạ cũng đều cố tình chần chừ, níu kéo mong được ở lại thêm chút nữa.
Vậy mà nàng thì sao? Còn chưa đợi cung nhân bước vào, nàng đã tự mình mặc đồ, vội vã muốn rời đi.
Hắn không khỏi nghĩ, liệu nàng đang cố tình làm giá, hay đang dùng cách này để thu hút sự chú ý của hắn?
Nhưng chưa đợi hắn nghĩ thông suốt, Dung Nguyệt đã chỉnh trang xong xuôi. Lúc này, hắn mới cất giọng gọi một tiếng:
"Người đâu!"
Ngay lập tức, Lương Cửu Công dẫn theo một nhóm cung nhân nối đuôi nhau tiến vào.
Dù số lượng cung nhân khá đông, nhưng tất cả đều rất quy củ, đầu cúi thấp không dám nhìn ngang ngó dọc, ai nấy đều nhanh nhẹn làm công việc của mình. Người thì mang nước nóng đổ vào thùng gỗ sau bình phong, người thì theo chỉ dẫn của Lương Cửu Công hầu hạ Khang Hi.
Tất cả diễn ra trôi chảy, đâu vào đấy, đủ thấy sự chuyên nghiệp và cẩn trọng của cung nhân nơi đây.
Dung Nguyệt cúi người hành lễ với Khang Hi, giọng dịu dàng nói:
"Nếu hoàng thượng không còn việc gì, thần thϊếp xin được lui."
Khang Hi vốn mềm mỏng khi ở cạnh nàng, giờ đây lại trở về với vẻ uy nghiêm của bậc đế vương.
Hắn gật đầu, giọng nói khàn khàn mang chút dịu dàng:
"Về nghỉ ngơi cho tốt. Có gì cần, cứ nói với cung nữ hầu hạ."
"Thần thϊếp tuân chỉ." Dung Nguyệt thuận miệng đáp, hoàn toàn không để tâm nhiều đến ý nghĩa câu nói của hắn.
Trong khi đó, Lương Cửu Công đứng bên cạnh lại liếc nhìn nàng một cách đầy ẩn ý.
Đối với các phi tần vừa thị tẩm xong, Khang Hi thường chỉ đáp lại một tiếng “ừ,” rất ít khi nói lời quan tâm. Thậm chí với những người có địa vị cao hơn, lời như vậy cũng đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, lần này hắn lại dành cho một người mới như Dung Nguyệt lời quan tâm ấy, đủ để thấy hắn hài lòng ra sao với biểu hiện của nàng.
Đừng xem nhẹ câu nói đơn giản ấy, bởi chính nhờ nó, đêm nay các cung nhân phục vụ Dung Nguyệt chắc chắn sẽ không dám lơ là. Người trong Càn Thanh Cung không dễ bị một tiểu phi tần như nàng sai khiến, nhưng với sự ưu ái của hoàng thượng, mọi chuyện sẽ khác.
Khi Dung Nguyệt rời khỏi Noãn Các, Lương Cửu Công lập tức gọi một cung nữ lại, dặn dò nàng kỹ lưỡng:
"Nhớ nhắn với người hầu hạ Từ đáp ứng, tuyệt đối không được chậm trễ hay đối đãi qua loa."