Vừa bước vào Noãn Các, Dung Nguyệt nhanh chóng quan sát một lượt cách bài trí trong phòng để tìm kiếm bóng dáng của Khang Hi.
Tây Noãn Các rất rộng, ánh đèn sáng trưng. Gần cửa sổ phía nam có đặt một chiếc trường kỷ, phía đông là một chiếc án thư làm bằng gỗ tử đàn quý, trên đó bày hai chiếc đồng hồ tây dương dùng để xem giờ. Phía tây đặt một bộ bình phong mười hai tấm được sơn vàng và đính lông vũ xanh.
Không cần đoán cũng biết, phía sau bình phong chính là nơi Khang Hi đang tắm.
Ở vị trí tận cùng phía bắc, có một chiếc long sàng lớn, và lúc này, Khang Hi đang ngồi trên mép giường, hai chân ngâm trong một chậu đồng vàng. Bên cạnh hắn là Lương Cửu Công cùng ba cung nữ đang phục vụ.
Dung Nguyệt không dám chần chừ, vội bước nhanh vài bước, tiến đến cách long sàng không xa rồi từ từ quỳ xuống trước mặt Khang Hi:
"Đáp ứng Từ thị tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!"
Khang Hi khẽ nhấc mí mắt, liếc nhìn Dung Nguyệt đang quỳ dưới đất, rồi nói:
"Đứng lên đi."
Nghe vậy, Dung Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cúi đầu ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Vẻ mặt nàng toát lên sự nhu mì, ngoan hiền đến mức không thể ngoan hơn.
Trong chốc lát, Noãn Các lại trở về sự tĩnh lặng, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một lúc sau, cuối cùng Khang Hi cũng ngâm chân xong. Hai cung nữ đã chuẩn bị sẵn khăn vải từ trước nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống đất lau khô nước trên chân cho hắn .
Sau khi mọi việc đã được dọn dẹp đâu vào đấy, một cung nữ bê chậu đồng vàng đựng nước rửa chân, cùng một cung nữ khác cầm khăn vải, lần lượt lui ra ngoài.
Từ lúc Khang Hi ngâm chân, lau khô đến khi cung nữ bê chậu ra ngoài, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Ngay cả Lương Cửu Công và một cung nhân khác đứng bên cạnh cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tình cảnh này khiến Dung Nguyệt ngay lập tức cảm thấy áp lực như núi đè. Đồng thời trong lòng nàng còn có chút may mắn, may mắn vì mình không xuyên thành cung nữ hầu hạ bên cạnh Khang Hi.
Chưa nói đến việc kỹ năng hầu hạ của nàng có đạt chuẩn hay không, chỉ riêng việc mỗi ngày phải sống trong môi trường căng thẳng ngột ngạt thế này cũng đủ khiến một người tính cách phóng khoáng như nàng phát điên.
Sau khi ngâm chân xong, Khang Hi cảm thấy toàn thân thư giãn. Hắn khoanh chân, dịch người vào bên trong long sàng, tựa lưng vào tấm chăn gấm vàng sáng phía sau, dáng vẻ thoải mái và lười biếng.
Sau đó, hắn giơ tay chỉ vào mép giường còn trống, nói với Dung Nguyệt:
"Ngươi ngồi ở đó đi."
Dung Nguyệt tuy không biết Khang Hi định làm gì, nhưng nghe vậy, nàng vẫn cẩn thận ngồi xuống chỗ mà hắn vừa chỉ. Tuy nhiên, nàng không dám ngồi hẳn xuống, chỉ dám ngồi nửa phần ghế, thân thể vẫn giữ khoảng cách.
Thấy nàng cẩn trọng như vậy, dáng vẻ nhút nhát đến mức không dám nói lời nào, Khang Hi hơi nhíu mày.
Trong lòng hắn nghĩ: Từ thị này gan không phải rất lớn sao? Lúc ở Ngự Hoa Viên, rõ ràng biết ta là hoàng đế, vậy mà vẫn nói dối, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
Sao bây giờ lại trở nên rụt rè như thế này?
Khang Hi khẽ phất tay ra hiệu cho Lương Cửu Công đưa người lui xuống.
Như vậy, trong phòng chỉ còn lại Dung Nguyệt và Khang Hi.
Dung Nguyệt ngước nhìn bóng lưng Lương Cửu Công rời đi, trong lòng bỗng có chút muốn khóc. Nàng phải làm sao để chung sống với vị gia gia này đây?
Khang Hi khẽ hắng giọng, nói:
"Từ thị, chuyện ngươi dám lừa trẫm ở Ngự Hoa Viên tối hôm đó, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn giải thích với trẫm sao?"
Lời vừa dứt, Dung Nguyệt thực sự muốn khóc.
Cái gì mà nói tha cho ta vô tội chứ, rõ ràng đều là lừa gạt! Hoàng đế mà đã trở mặt tính sổ chuyện cũ thì còn thâm độc hơn bất cứ ai. Cái này còn chưa làm gì mà đã lên tiếng hỏi tội rồi!
Nàng đã đoán đúng từ đầu, việc Khang Hi triệu nàng hầu hạ đêm nay căn bản chỉ là cái cớ. Bây giờ quả nhiên không ngoài dự đoán.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng cầu xin:
"Hoàng thượng tha cho thần thϊếp lần này đi, thần thϊếp lúc đó thực sự không cố ý muốn lừa dối hoàng thượng. Lúc đó thần thϊếp hái trộm hoa đào trong Ngự Hoa Viên, lại bị hoàng thượng bắt gặp tại trận, trong lòng sợ đến chết, thêm vào đó lại nhát gan, nên mới lỡ lời nói dối với hoàng thượng. Thần thϊếp sau này nhất định không dám nữa."
Nói xong, nàng mở đôi mắt đẹp long lanh của mình, ngẩng đầu nhìn Khang Hi, ánh mắt như hồ nước mùa thu, mang theo một chút cầu xin.
Dung Nguyệt vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt trần, mỗi cái nhấc mắt đưa mày đều toát lên vẻ thanh tao rực rỡ. Huống chi tối nay nàng còn trang điểm tỉ mỉ để chuẩn bị cho việc hầu hạ, dưới ánh đèn sáng trong phòng, vẻ đẹp của nàng càng thêm phần rực rỡ, khiến người ta phải kinh ngạc, tâm hồn như bị mê hoặc.
Khang Hi lập tức bị dung nhan cùng đôi mắt sáng như nước hồ thu kia hấp dẫn.
Lần đầu tiên hắn chú ý đến nàng, nhớ kỹ khuôn mặt này, cũng là vì đôi mắt này. Hiện giờ khoảng cách gần đến vậy, hắn nhìn càng rõ ràng hơn.
Đôi mắt nàng thật sự đẹp, long lanh như gợn sóng, mỗi lần nhìn xung quanh đều mang theo vài phần mê hoặc.
Dung Nguyệt đương nhiên nhận ra trong ánh mắt Khang Hi có chút ngạc nhiên và mê đắm. Trong lòng nàng lập tức mắng thầm không biết bao nhiêu lần: Đồ đàn ông tệ bạc! Lúc trước thì nghiêm nghị hỏi tội, bây giờ lại ngây ra vì nhan sắc!
Dung Nguyệt trên mặt vẫn làm bộ như không hiểu, chu môi đỏ mọng, giả vờ đáng thương nói:
"Hoàng thượng sao có thể nói mà không giữ lời được chứ? Tối hôm đó ở Ngự Hoa Viên, hoàng thượng rõ ràng đã nói sẽ tha tội cho thần thϊếp, còn nói là lời vàng ngọc, sao bây giờ lại thay đổi rồi?"
"Hoàng thượng sao không trả lời? Có phải hoàng thượng vốn không định tha thứ cho thần thϊếp? Lần này triệu thần thϊếp đến Càn Thanh Cung hầu hạ, chẳng qua là muốn trị tội thần thϊếp, đúng không?"
"Thần thϊếp thật không nên tin tưởng hoàng thượng, nghĩ rằng hoàng thượng là người tốt. Vậy mà trở về, thần thϊếp còn mơ mộng rằng hoàng thượng có thể nhớ đến mình."