Trong phòng, chủ tớ hai người đang cùng bàn luận cách may xuân y làm sao cho đẹp, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Vương Bình.
Niệm Tuyết nói:
“Chủ tử chờ một chút, nô tỳ ra xem Vương Bình có chuyện gì.”
Nói xong, nàng mở cửa, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Niệm Tuyết quay lại. Dung Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, chậm rãi hỏi:
“Vương Bình tới giờ này, có việc gì thế?”
Hiện giờ là giữa trưa, chưa đến giờ dùng bữa, hẳn không phải chuyện liên quan đến bếp núc.
Niệm Tuyết đáp:
“Là An tần nương nương truyền lời, nói rằng Thông quý nhân ở Trường Xuân Cung vừa phát động (đau bụng sinh). Các phi tần trong hậu viện được lệnh tập hợp tại tiền viện. Một lát nữa, An tần nương nương sẽ dẫn mọi người đến Trường Xuân Cung.”
“A!” Dung Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại.
Chuyện này thật bất ngờ. Không ngờ Thông quý nhân nhanh chóng như vậy đã phát động.
Niệm Tuyết mừng rỡ nói:
“May mà nô tỳ đã sớm đốc thúc thợ may, nếu không, chủ tử phải mặc lại áo cũ của năm trước, dễ làm người ta chê cười. Bây giờ chủ tử đã có y phục mới, không cần thay đổi nữa, vừa vặn mặc để ra ngoài.”
Dung Nguyệt nhìn bộ trang phục màu xanh nhạt kiểu Mãn Thanh mới tinh trên người, vẫn có chút lo lắng:
“Có phải không ổn lắm không?”
Thông quý nhân hiện đang đau đớn sinh con, mà các nàng lại ăn vận chỉnh tề đến, chẳng phải quá phô trương hay sao?
Niệm Tuyết sửng sốt, rồi nói với giọng chắc chắn:
“Chủ tử nghĩ nhiều rồi. Các phi tần khác cũng ăn mặc như vậy cả mà.”
Dung Nguyệt suy nghĩ một lát, cảm thấy lời của Niệm Tuyết cũng có lý, liền không bận tâm nữa. Hai người bắt đầu chuẩn bị chải đầu và trang điểm.
Tuy nhiên, dù mặc đồ mới, Dung Nguyệt vẫn tự mình quyết định phong cách. Nàng chỉ thoa một lớp phấn nhẹ, kẻ mày thanh tú, và chọn những món trang sức đơn giản như một trâm ngọc nhỏ điểm xuyết thêm vài đóa châu hoa.
Vẻ ngoài vừa đủ thanh lịch, không quá nổi bật nhưng cũng không bị lu mờ.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Dung Nguyệt cùng Niệm Tuyết ra khỏi phòng, tình cờ gặp Vương thứ phi và Băng Lan từ hậu viện cũng đang đi đến tiền viện.
Nhìn cách hai người kia trang điểm kỹ càng và mặc những bộ đồ mới, Dung Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, so với hai người mang đầy trang sức như thể dùng hết cả hộp trang điểm, phong cách giản dị của nàng lại có phần nổi bật hơn.
Đến tiền viện, Viên thường tại – người thường đến muộn nhất trong các buổi thỉnh an – hôm nay lại xuất hiện đầu tiên.
Viên thường tại mặc bộ y phục Mãn Thanh màu hồng nhạt, trên đầu cài hai chiếc trâm vàng hình bướm tinh xảo, đính ngọc và trân châu sáng lấp lánh. Lối trang điểm của nàng cũng tỉ mỉ hơn thường ngày, đến mức làm lu mờ cả vẻ rực rỡ của Vương thứ phi và Băng Lan.
Nhìn thấy Viên thường tại, Dung Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì không chọn bộ y phục màu hồng nhạt, nếu không chắc chắn sẽ bị so sánh với nàng ta. Nhưng nàng cũng không khỏi thán phục, Viên thường tại quả thật có tài, trong thời gian ngắn như vậy đã chuẩn bị được vẻ ngoài tinh tế đến thế.
Viên thường tại nhìn Dung Nguyệt, thấy nàng mặc bộ y phục màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, đeo trang sức giản đơn mà vẫn thanh tao. Sự thanh nhã của Dung Nguyệt khiến Viên thường tại trong lòng có đôi chút không thoải mái.
Hôm nay, Viên thường tại tốn rất nhiều công sức để trang điểm, cố gắng đạt đến vẻ đẹp vừa tươi tắn lại trang nhã. Thế nhưng, nhìn Từ đáp ứng chỉ đơn giản chỉnh trang mà vẫn thanh tao thoát tục, trong lòng nàng bỗng sinh ra cảm giác bất bình.
Viên thường tại nhướng mày, hậm hực nói:
“Từ đáp ứng, ngươi không mang trang sức mà cũng bước ra ngoài thế này sao? Chúng ta đại diện cho thể diện của Khải Tường Cung, ngươi ăn mặc sơ sài thế này chẳng phải làm mất mặt An tần nương nương hay sao?”
Dung Nguyệt thoáng ngẩn người.
Nàng không mang trang sức là việc của chính mình, sao Viên thường tại lại xen vào? Đúng là lo chuyện bao đồng!
Dẫu trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng nàng hiểu rõ, việc cãi nhau tay đôi với Viên thường tại là không khôn ngoan, nhất là khi địa vị của nàng thấp hơn Viên thường tại. Đáp trả thô lỗ chỉ tổ khiến mâu thuẫn thêm sâu.
Vì vậy, Dung Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, dịu giọng nói:
“Thật không ngờ làm Viên thường tại phải bận lòng. Ta đây nghĩ mình vốn có dung mạo ‘xuất thủy phù dung, thiên sinh lệ chất,’ dẫu không mang theo trang sức vẫn không hề kém cạnh. Nào ngờ lại khiến Viên thường tại lo lắng, thật xin lỗi, ta phải cảm tạ tấm lòng của người.”
Lời vừa dứt, không chỉ Viên thường tại mà cả Vương thứ phi và Băng Lan đứng bên cạnh cũng đều sững sờ.
Viên thường tại vốn định sau khi bị phản bác sẽ tiếp tục thuyết giáo, nhưng câu nói của Dung Nguyệt khiến nàng nghẹn họng. Nàng không ngờ Dung Nguyệt – ngày thường luôn dè dặt nhã nhặn – lại có thể tự khen mình một cách tự nhiên đến vậy.
Bên cạnh, Vương thứ phi và Băng Lan vốn đang mong chờ xem kịch hay cũng phải ngơ ngác. Họ khó lòng tin được, những lời như vậy lại xuất phát từ miệng của Từ đáp ứng – người nổi tiếng nhút nhát và kiệm lời.