Anh Ơi Đừng Xóa Kết Bạn Với Em

Chương 12

"Ôi, cảm ơn Tiểu Hoài, đưa Lạc Cảnh ra ngoài vất vả rồi." Lâm Tuyết nhận lấy túi đồ, khách sáo nói.

"Không vất vả, Lạc Cảnh rất ngoan." Hoài Đạm lễ phép đáp.

Bậc phụ huynh nào cũng thích nghe con mình được khen, Lâm Tuyết nghe vậy mỉm cười nói một câu vậy thì tốt, vui vẻ xách túi gia vị về bếp nấu ăn.

Lạc Cảnh tiễn mẹ rời đi, đưa Túi nilon cho Hoài Đạm: "Anh ôm một lát đi."

Cậu đưa quá tự nhiên, Hoài Đạm gần như theo bản năng mà nhận lấy.

Sững người một lúc, Hoài Đạm bắt đầu cứng đờ nhìn chằm chằm Túi nilon.

Thực ra anh hơi có chút sạch sẽ.

Cún con vì bị gãy xương nên không thể tắm, ở bệnh viện chỉ được lau sơ qua.

Tuy trông nó rất sạch sẽ, nhưng dù sao cũng không biết đã chạy lang thang ngoài đường bao lâu, có thể trên thực tế không sạch sẽ như vậy.

Lạc Cảnh lấy đồ dùng cho thú cưng mua ở bệnh viện thú y ra, rồi mở một chiếc l*иg thú cưng đơn giản cần lắp ráp, xem hướng dẫn một lúc, ngồi phịch xuống đất bắt đầu cố gắng lắp ráp.

Hoài Đạm nén cảm giác muốn ném con chó xuống, bế Túi nilon đi đến bên cạnh cậu.

Lạc Cảnh theo bản năng liếc nhìn Hoài Đạm, liền nhận ra vẻ cứng nhắc của anh.

"Anh hơi sợ... không thích chó sao?" Câu hỏi chuyển hướng hơi gượng gạo, nhưng xuất phát điểm là tốt.

"... Không." Hoài Đạm đáp.

Lạc Cảnh lại cho rằng mình đã phát hiện ra sự thật, chu đáo nhận lấy con chó đặt xuống đất: "Thực ra không cần ôm cũng được."

May mắn thay, so với người kia nhặt được mình, Túi nilon dường như thích Lạc Cảnh hơn, vừa được đặt xuống đất liền tập tễnh đi đến bên cạnh cậu.

Tuy trời rất lạnh, nhưng trong nhà có bật lò sưởi, sàn đá cẩm thạch ấm áp, không biết có phải bị lạnh cóng ở ngoài lâu rồi không, Túi nilon rất thích.

Vì bị thương ở chân sau nên nó không thể ngồi xuống, vì vậy nó đứng bên cạnh Lạc Cảnh, đầu dụi vào cánh tay cậu, dính người vô cùng.

Lạc Cảnh thuận tay xoa đầu cún con, tiếp tục xem hướng dẫn lắp ráp l*иg.

Năm phút sau, người ngồi dưới đất lắp ráp biến thành Hoài Đạm, Lạc Cảnh vừa vuốt ve con chó vừa đứng xem và cổ vũ bằng lời nói.

Lạc Phong ngồi trên ghế sô pha nhìn hai người tương tác, thấy hơi mới lạ.

Bất kể là vì thân phận hay ngoại hình, ở trường có rất nhiều người bày tỏ thiện chí với Hoài Đạm, nhưng anh gần như đều phớt lờ.

Có lẽ là do tính cách, người này ngay cả với bạn bè cũng không quá nhiệt tình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thân thiết với ai đó như vậy.

Trông có vẻ rất hòa thuận với cậu em trai lắm chuyện nhà mình.

Ổ của Túi nilon được đặt ở góc phòng khách, hàng rào bằng gỗ còn có thêm một tấm vải che, thoạt nhìn giống như một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong đặt một chiếc đệm mềm mại, bên cạnh là một chiếc ghế sô pha cho thú cưng, mới tinh và đẹp.

Lạc Cảnh đặt Túi nilon vào trong, cún con nhận ra đây là ngôi nhà mới của mình, hưng phấn kéo theo cái chân bị gãy chạy nhảy lung tung trong ổ.

Lạc Cảnh ngồi xổm xuống, nhìn Túi nilon nô đùa: "Chạy chậm thôi, vết thương còn chưa lành đâu."

Túi nilon như hiểu được lời cậu nói, chạy chậm lại, đi tập tễnh đến bên cạnh Lạc Cảnh qua hàng rào, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Hoài Đạm rửa tay xong từ phòng vệ sinh đi ra, Lạc Cảnh vừa thân thiện xoa đầu cún con vừa nhìn anh, giọng điệu tự nhiên: "Anh ơi, lần sau đi khám nhớ triệt sản cho nó nhé."