Anh Ơi Đừng Xóa Kết Bạn Với Em

Chương 11

Cô khoanh chân, mắt không rời màn hình điện thoại, hình như đang vui vẻ trò chuyện với ai đó.

Lạc Cảnh nhận ra điều gì đó, cẩn thận liếc nhìn Hoài Đạm bên cạnh, nhưng thấy anh không có biểu cảm gì, như thể không có bất kỳ suy nghĩ nào về cảnh tượng này, cũng không có ý định nói chuyện với chị gái mình.

Lạc Cảnh: "?"

"Về từ sân bay rồi à?" Lạc Phong nghe thấy tiếng động, quay đầu về phía hai người, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại.

Đáp lại cô là một tiếng "gâu".

Đầu ngón tay đang gõ chữ của Lạc Phong khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Cảnh, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ khó hiểu: "Cái gì đấy?"

Nhìn thấy con chó Lạc Cảnh đang ôm trong lòng, cô im lặng.

Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng: "Đừng nói với chị là em ra ngoài lâu như vậy là để mua một con chó về đấy nhé."

"Nhặt được." Lạc Cảnh nghe vậy, nói một cách vô tội.

"Nhặt được thì em mang về luôn à?"

"Không được sao?" Lạc Cảnh bế Túi nilon đến trước mặt chị gái: "Dễ thương mà."

Lạc Phong im lặng một lúc, đưa tay nhận lấy con chó quan sát một lượt.

Túi nilon rất ngoan ngoãn, hiểu rõ đạo lý chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mặc cho cô sờ mó, bế ẵm, không hề có chút phản kháng nào.

"Chân nó sao vậy, bị thương à?" Lạc Phong chọc chọc vào chân sau bên phải được băng bó của cún con.

"Bị gãy xương, vừa từ bệnh viện thú y về." Lạc Cảnh đáp.

Bác sĩ dùng một miếng vải màu đỏ in hoa để băng bó cho nó, trông rất hợp với không khí năm mới.

Mặc dù cún con bị gãy xương rất đáng thương, nhưng tạo hình này trông lại hài hước một cách khó hiểu.

"Em đúng là tiền tiêu vặt rủng rỉnh quá rồi đấy." Cô trả con chó lại cho Lạc Cảnh.

"Tên gì?" Cô lại hỏi.

"Túi nilon." Lạc Cảnh nhận lấy con chó, vui vẻ đáp.

"Gâu!" Túi nilon rất hài lòng với cái tên mới của mình, cũng vui vẻ đáp lại.

Lạc Phong: "?"

"Tên gì cơ?" Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc là hiểu nhầm.

"Túi nilon mà." Lạc Cảnh đáp lại một cách đương nhiên: "Vì nó chạy giống túi nilon."

Lạc Phong: "..."

Lâm Tuyết và dì giúp việc đang chuẩn bị bữa cơm tất niên trong bếp, nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn ra phòng khách: "Sao giờ này mới về vậy?"

"Lạc Cảnh nhặt được một cái túi nilon về." Lạc Phong nói.

Lâm Tuyết nghe vậy khó hiểu nhìn sang, thấy con trai mình đang ôm một con cún con màu trắng trong lòng.

Lạc Cảnh hớn hở bế Túi nilon đến trước mặt bà: "Vừa nhặt được, dễ thương không?"

Túi nilon rất biết điều mà kêu một tiếng, như thể đang chào hỏi.

Lâm Tuyết đưa tay xoa đầu cún con: "Sao lại gọi là Túi nilon... Ôi, mẹ còn đang nấu ăn, phải rửa tay rồi."

"Nuôi cún con cũng được, nhưng con phải có trách nhiệm với nó, không thể nuôi được vài ngày rồi lại chán, biết chưa?"

"Biết rồi, con đã suy nghĩ kỹ rồi." Lạc Cảnh luôn biết cách làm mẹ vui.

Hoài Đạm nghe vậy lại thấy buồn cười.

Suy nghĩ kỹ, là chỉ việc ngồi ngoài phòng phẫu thuật chăm chú xem anh chơi game mấy tiếng đồng hồ sao?

Tuy nói vậy, nhưng Hoài Đạm không lo lắng Lạc Cảnh sau này sẽ bỏ rơi cún con.

Lâm Tuyết nghe vậy hài lòng, vừa quay người định về bếp, lại nhớ ra điều gì đó, quay lại: "Tiểu Hoài, dì giúp việc đã dọn dẹp phòng khách sáng nay rồi, ngay cạnh phòng của Lạc Cảnh, tối nay không cần chen chúc nữa."

Hoài Đạm đáp một tiếng, đặt túi lớn túi nhỏ trên tay lên bàn trà, rồi lấy gói gia vị mua ở siêu thị từ trong đống đồ ăn vặt ra đưa cho Lâm Tuyết.