Cảnh Điềm ngồi luôn lên chiếc đùi săn chắc bồng bột sức nóng của hắn, mông mềm vừa tiếp xúc với sự ấm áp ấy đã run lên, chỗ nào đó bắt đầu mấp máy rỉ nước.
Người đàn ông cao lớn tới nỗi cô gái nhỏ dúi sát vào liền lọt thỏm trong l*иg ngực rộng rãi, thân nhiệt phừng phừng hun đỏ làn da trắng nõn, trông xinh xắn yêu kiều không thể chịu được.
Giang Vân Yến dò tay xuống ôm eo thon nhỏ, nhấc bổng thân thể đầy đặn thơm mềm, bật cười nói nhỏ:
- Ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chút nữa muốn đảm nhiệm chức vụ gì, muốn ăn gì chơi gì thì nói cho Trịnh thư kí.
Dươиɠ ѵậŧ có phản ứng lạ đã đánh thức đầu óc không mấy tỉnh táo của hắn, cô nhóc lớn rồi, phập phồng căng tròn không kém bất kì ai, dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong cơ thể một người đàn ông trưởng thành.
Vì thế việc giữ khoảng cách cũng rất quan trọng, miễn cho người ngoài dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn cô gái nhỏ.
Đúng ra bàn luận cũng chỉ lẩm bẩm sau lưng thôi, chứ thách bọn họ dám nói trước mặt làm Cảnh Điềm buồn lòng.
Bởi chúng biết nếu bản thân có mắt không tròng sẽ phải cút khỏi Thủ Đô sớm thôi.
Thiếu nữ vẫn không chịu thỏa hiệp, cơ thể mềm mại như không có xương chống đỡ, cứ ật ưỡng mãi, dụi liên tục vào cổ vào mặt hắn, môi đỏ còn in cả một nụ hôn rất mờ lên gò má hắn.
Người đàn ông bắn mạnh vào đũng quần, bắt dươиɠ ѵậŧ phải nhũn xuống, lông mày cau chặt, lo lắng Cảnh Điềm sẽ bị phản ứng không đứng đắn của mình dọa sợ.
Đành ra Trịnh Diệu Dương há hốc miệng nhìn cảnh sếp bị sàm sỡ một lúc, tay nhỏ kia còn đặt lên cơ ngực hắn mà cọ xát, tim anh ta cũng đập bình bịch theo hành động to gan lớn mật ấy.
Giang Vân Yến khép máy tính lại, tay nắm lấy tay thiếu nữ, giọng nói ẩn chứa sự tức giận nhè nhẹ:
- Cảnh Điềm!
Đừng nói là những người phụ nữ linh tinh, ngay cả vợ hắn còn không dám chạm vào hắn khi chưa có sự cho phép.
Việc sờ soạng vượt mức này thành công làm cơ ngực hắn căng cứng, cả người khô nóng, ngay cả giọng cũng khàn đi.
Trong cái nhìn sắc bén của người đàn ông, đôi mắt hạnh trong sáng sạch sẽ dần lấp lánh ánh nước, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở ủy khuất, chỉ cần nhìn vào ai cũng sẽ thấy thương tiếc vạn phần.
Mắt ngọc mày ngài, tinh xảo xinh đẹp như búp bê sứ, Cảnh Điềm mím môi, nức nở lên án:
- Anh, anh, lâu lắm không gặp, vậy mà anh lại nóng giận với em? Anh rể, anh tệ lắm!