Trong văn phòng rộng rãi trang trọng với hai màu đen trắng làm chủ đạo, một người đàn ông điển trai đến mức ai dám nhìn thẳng vào sẽ dễ dàng mất đi sự tỉnh táo bình tĩnh thường ngày.
Đáng chú ý hơn là khí tràng mạnh mẽ lạnh lẽo đại diện cho người cầm quyền tối cao, chỉ ngồi một chỗ thôi cũng đủ khiến người khác tim đập chân run vì lo sợ hoảng loạn.
"Cốc... Cốc... Cốc"
Ba tiếng gõ cửa vang lên rất quy luật, người đàn ông không hề ngẩng đầu, môi mỏng mở ra, tiếng nói trầm lặng đều đều như cỗ máy:
- Vào đi!
Trịnh thư ký đẩy cửa thật nhẹ, vừa bước ba bước chưa kịp báo cáo đã nhìn thấy một "trận gió" thoảng qua bên người.
Cô gái nhỏ chạy thoắt đến, vươn tay nhỏ che mắt sếp tổng nhà anh ta, giọng điệu tinh nghịch:
- Ú òa, anh có biết ai ở phía sau anh không nè?
Mùi thơm ngọt ngào bao quanh thân thể, Giang Vân Yến thoáng cứng người, im lặng chưa trả lời, tay vẫn thản nhiên gõ bàn phím xử lí công việc.
Trịnh Diệu Dương che ngực trái, chân lùi ra sau mấy bước, rất muốn trốn khỏi văn phòng ngay lập tức, nhưng lại lo sếp tức giận là cô nhóc kia phải trả giá đắt, vậy nên mới cố gắng ghìm chân lại xuống sàn.
Sao trên đời có người không sợ trời không sợ đất như vậy?
Ai gặp sếp cũng sợ bay mất hồn vía, cho dù trước đó cũng hung hăng phách lối như nào, đứng trước sếp đều im như ve sầu mùa đông, có người vừa nghe sếp nói một chữ đã trợn trắng mắt ngất lăn quay giữa sàn.
Không phải bảo hắn từng gϊếŧ người hay gì, mà phải tiếp xúc mới hiểu nhiều khi không cần mất mạng, chỉ cần đối diện với hắn, khí thế sắc lạnh như lưỡi kiếm kia đã đủ khiến thân thể bọn họ run lẩy bẩy rồi.
Đây là sự áp lực vô hình, giống như con thỏ con gà thấy sói đang nằm nghỉ ngơi vậy, nó chưa tỉnh lại vẫn đủ gây nên sự sợ hãi cho chúng.
Mắt cứ nhắm lại rồi mở ra, tay chuẩn bị vào tư thế lôi kéo cô nhóc kia đi.
Ai ngờ đối phương không biết nỗi khổ tâm của anh ta, ngây thở dí sát ngực vào lưng người đàn ông, môi hồng chu lên, lẩm bẩm nhưng vẫn đủ cho hai người còn lại nghe thấy:
- Gì thế, toàn số là số, lướt chóng hết cả mặt, chẳng lẽ sắp tới mình cũng phải xử lí mấy số liệu đáng sợ như này ư...
Mũi Trịnh Diệu Dương phồng to, hít lấy hít để như sắp tắt thở, đầu óc choáng váng không còn suy nghĩ nổi chuyện gì.
Trời đất ơi, nhìn kìa, nhìn cái cách thiếu nữ nhỏ tuổi chèn ép sếp tổng kìa, sao mà mạnh dạn tự nhiên thế, chính sếp cũng không đẩy ra luôn.
Là sao đây, là sao đây, rõ ràng có tin đồn là sếp kết hôn rồi mà?
Giang Vân Yến vươn tay nắm tay nhóc con kéo xuống, giọng nói không hề lạnh lùng khó gần như bình thường, mà mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chiều:
- Điềm Điềm, ngoan nào, anh đang làm việc mà.
Băng tuyết tan rã chắc hẳn là đây chứ đâu, khuôn mặt lạnh như tiền bỗng nhu hòa hẳn xuống, trọng điểm là đôi mắt luôn nghiêm túc giờ dịu dàng lắm.
Còn hành động cũng vậy, tay to vuốt tóc, tay khác đỡ lưng, có lẽ là lo mình chuyển ghế sang một bên sẽ làm đối phương ngã?
Tóm lại những gì đang xảy ra đều không thể tượng tượng, giống một giấc mơ.
Cảnh Điềm dụi mặt vào hõm cổ hắn, nũng nịu kéo dài giọng:
- Anh rể, em nhớ anh lắm ý~