Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 7

Nhưng tại sao cậu lại bị thương nặng như vậy?

Cũng bởi vì khi tang thi triều ập đến, Diệp Mặc Phong một mình bảo vệ năm tên vô dụng, dù có giỏi đến mấy cũng sẽ có lúc sơ suất.

Nhìn thấy tình nhân của mình sắp bị tang thi bắt, Lư Tuyết Tuyết lại nhẫn tâm đẩy Diệp Mặc Phong, người luôn bảo vệ bọn họ, ra đỡ đòn!

Diệp Mặc Phong sơ suất một chút, bị tang thi dùng móng vuốt đâm thủng vùng bụng, chảy rất nhiều máu.

Lư Tuyết Tuyết và những người khác sợ Diệp Mặc Phong biến thành tang thi, liền không chút thương tiếc bỏ cậu lại phía sau.

Để mặc Diệp Mặc Phong tự sinh tự diệt.

Nếu không phải tình cờ gặp được Nguyễn Điềm, có lẽ hôm nay cậu đã chết hẳn ở đây rồi!

Rất nhanh, Diệp Mặc Phong gϊếŧ sạch tang thi dưới lầu, đúng một trăm viên tinh hạch.

Cậu ngoan ngoãn lau sạch tinh hạch, đưa đến trước mặt Nguyễn Điềm.

"Cậu thật lợi hại."

Nguyễn Điềm thở dài thán phục, cô thực sự thấy Diệp Mặc Phong rất giỏi, chiêu kiếm cuối cùng kia của cậu vô cùng đẹp.

Nghe cô nói vậy, Diệp Mặc Phong sững sờ, ngơ ngác nhìn Nguyễn Điềm.

【 Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được giá trị cảm ơn của Diệp Mặc Phong +5, thời gian sống sót +5 giờ. 】

Lần này đến lượt Nguyễn Điềm sững sờ, đây là chuyện gì vậy?

Bốn cái bánh bao hấp ngon tuyệt chỉ tăng sáu điểm giá trị cảm ơn.

Nhưng chỉ một câu khen ngợi của cô, lại trực tiếp tăng năm điểm!

Diệp Mặc Phong nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Chưa từng có ai khen ngợi tôi như vậy."

Gia giáo trong nhà của cậu rất nghiêm khắc, dù có đạt điểm cao nhất, cũng không bao giờ được ba mẹ khen ngợi, cũng sẽ để cậu cố gắng hơn nữa.

Thậm chí cả Lư Tuyết Tuyết cũng rất ít khi khen ngợi Diệp Mặc Phong, chỉ khi lợi dụng cậu, mới giả dối khen vài câu.

Nguyễn Điềm cảm thấy ngượng ngùng, cô khẽ ho một tiếng, nhận lấy tinh hạch trong tay Diệp Mặc Phong.

"Tôi nói thật, cậu thực sự rất giỏi."

Cô dùng những tinh hạch này đổi một bữa bánh bao hấp, rồi đưa cho Diệp Mặc Phong.

"Nhanh ăn cho nóng."

"Cô không ăn sao?" Diệp Mặc Phong chia ra hai cái cho cô.

Nguyễn Điềm từ chối, "Bây giờ tôi không đói."

Cô mang theo đặc điểm của NPC, có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhưng không đói.

Nhưng Diệp Mặc Phong lại nhất quyết muốn để Nguyễn Điềm ăn, cuối cùng thấy không từ chối được, cô đành ăn một cái.

Mùi vị quả thực rất ngon, đặc biệt là nước dùng bên trong, ngon đến mức muốn cắn đứt lưỡi!

Diệp Mặc Phong ăn hết phần bánh bao hấp còn lại, nghỉ ngơi một lúc, lượng máu đã lên đến năm mươi.