Tiếp theo, Nguyễn Điềm dành nửa tiếng để nói với Diệp Mặc Phong không nên làm công cụ cho Lư Tuyết Tuyết.
"Tuyết Tuyết không coi tôi là công cụ, chỉ là hơi kiêu căng một chút thôi."
Trên đường đi, người gϊếŧ tang thi đều là Diệp Mặc Phong, lẽ ra những tinh hạch đào được đều thuộc về cậu.
Nhưng Lư Tuyết Tuyết trực tiếp chiếm làm của riêng, coi như là đồ của mình.
Nguyễn Điềm thấy Diệp Mặc Phong còn định nói gì, lập tức bịt miệng cậu lại.
"Cậu mà còn tiếp tục nói nữa, tôi sắp nổi da gà khắp người rồi"
Diệp Mặc Phong nhẹ nhàng chớp mắt, ngoan ngoãn cúi đôi mắt hẹp dài, không còn gọi "Tuyết Tuyết" suốt ngày nữa.
Nguyễn Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô giả vờ không biết tên Diệp Mặc Phong.
"Tôi tên Nguyễn Điềm, cậu tên gì?"
"Diệp Mặc Phong."
Thuận lợi lấy được tên, Nguyễn Điềm thấy cũng sắp hết giờ, giải thích:
"Tuy bánh bao cũng là năng lực của tôi, nhưng mỗi ngày chỉ có thể biến ra một l*иg hấp miễn phí, còn lại cần một trăm tinh hạch tang thi để đổi."
Nghe vậy, Diệp Mặc Phong gật đầu, đứng dậy khỏi mặt đất.
"Tôi đi gϊếŧ tang thi."
"Không cần, bây giờ vết thương của cậu vẫn chưa lành."
Sau khi ăn bánh bao hấp, nhờ khả năng hồi phục mạnh mẽ sau khi thức tỉnh dị năng, lượng máu của Diệp Mặc Phong đã lên đến ba mươi lăm phần trăm.
Nguyễn Điềm hiện tại coi Diệp Mặc Phong như bảo bối cứu mạng của mình, không thể để cậu bị thương.
Diệp Mặc Phong lắc đầu, "Tôi đã hồi phục rất tốt rồi, không cần lo lắng cho tôi."
Nguyễn Điềm thấy không ngăn được, đành để Diệp Mặc Phong đi ra ngoài.
Cậu cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, đi xuống lầu, dáng người thẳng tắp, như cây tùng xanh.
Nguyễn Điềm thì nằm sấp ở khe nứt, nhìn Diệp Mặc Phong gϊếŧ tang thi.
Phải nói, thiên phú của Diệp Mặc Phong thực sự rất mạnh, sự hiểu biết của cậu về kiếm đạo càng sâu sắc, từ khi sinh ra đã ôm kiếm ngủ.
Đối với người ngoài, năng lực Diệp Mặc Phong thức tỉnh sau ngày mạt thế là cường hóa tay chân, nhưng chỉ có Nguyễn Điềm biết, đó là thiên nhân hợp nhất.
Điều này không chỉ đơn giản là cường hóa tay chân, mà còn nâng cao thể chất của Diệp Mặc Phong lên khả năng vô hạn.
Đến lúc đó, ngay cả một chiếc lá cũng có thể trở thành vũ khí của Diệp Mặc Phong, bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể thoát khỏi mắt cậu.
Rõ ràng là một đám đông tang thi rất lớn, nhưng dáng vẻ của Diệp Mặc Phong lại uyển chuyển và trôi chảy, kiếm trong tay lóe sáng, ánh kiếm sắc bén lại trắng như tuyết vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Đối với Diệp Mặc Phong tang thi cấp thấp giống như đồ chơi vậy.
* Bánh bao mà Nguyễn Điềm làm là một loại bánh bao nhỏ, có nước canh bên trong.