Theo Quân Vị Hôn Phu Muốn Đổi Hôn, Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 18

“Chị làm gì vậy?” Lưu Uyển Uyển nắm tay chị, tức tối. Hiếm khi có người quan tâm đến cô ta, tại sao lại không cho cô ta trò chuyện?

“Nếu cô nói ra chuyện liên quan đến Chu Hà Sơn mà không cẩn thận, anh ta sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng. Anh ta là phó tiểu đoàn trưởng, cô nghĩ anh ta sẽ phản ứng thế nào nếu nghe được những điều không hay?” Nói xong, Lưu Thanh Nguyệt im lặng. Lưu Uyển Uyển suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành nén lại ý định khoe khoang.

Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, cô ta không thể tùy tiện hành động. Nếu Chu Hà Sơn chán ghét cô ta vì những lời nói bất cẩn, hậu quả sẽ rất khó lường.

Thấy Lưu Uyển Uyển im lặng, Lưu Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có chút yên tĩnh.

Sau một ngày một đêm di chuyển, khi trời vừa tờ mờ sáng, họ đã nhìn thấy hòn đảo từ xa.

Đợt này, số lượng vợ lính đi theo không nhiều, chỉ khoảng ba đến năm người. Khi nhìn thấy đảo, ai nấy đều phấn khích.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

Lưu Uyển Uyển, người đã say sóng và ói mửa suốt từ tối hôm trước, như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Sự mệt mỏi trên gương mặt cô ta dần được thay thế bằng sự nhẹ nhõm.

Lưu Thanh Nguyệt nhìn hòn đảo phía xa, khẽ mỉm cười.

Cô đã đến nơi.

Kiếp trước, tại hòn đảo này, cô đã chịu đủ mọi cay đắng và tủi nhục. Nhưng kiếp này, cô sẽ không để điều đó lặp lại. Những kẻ từng ức hϊếp cô, nhất định sẽ phải trả giá.

Khi vừa lên đảo, cả hai đến chốt gác và thông báo rằng họ tìm phó tiểu đoàn trưởng Chu Hà Sơn. Nghe thấy tên, người lính gác lập tức vào trong báo cáo. Trước khi đi, anh ta quay lại hỏi về thân phận của họ.

“Tôi là vị hôn thê của phó tiểu đoàn trưởng Chu,” Lưu Thanh Nguyệt đáp với nụ cười nhẹ, khiến Lưu Uyển Uyển đứng bên cạnh nghiến răng ken két.

“Sắp tới cô sẽ không còn là vị hôn thê nữa đâu,” Lưu Uyển Uyển nghĩ thầm, nhưng không nói gì. Hai người đứng chờ trong im lặng.

Người lính vào báo cáo, lúc đó Chu Hà Sơn đang huấn luyện binh lính.

“Phó tiểu đoàn trưởng Chu,” người lính lớn tiếng, bước nhanh tới, “có hai cô gái đang chờ ngoài kia. Một người nói là vị hôn thê của anh, người còn lại là em gái cô ấy. Anh có muốn gặp không?”

Chu Hà Sơn thoáng nhíu mày khi nghe thấy cái tên Lưu Thanh Nguyệt. Anh cảm thấy phiền phức. Nhưng khi biết cả Lưu Uyển Uyển cũng đến, anh gật đầu, “Đưa họ vào.”

Người lính nhanh chóng rời đi.

Khi Chu Hà Sơn quay lại, các binh lính đã nghe loáng thoáng về chuyện “vị hôn thê”. Họ lập tức xúm lại trêu chọc.

“Không ngờ phó tiểu đoàn trưởng lại có vị hôn thê đấy!”

“Chắc cô ấy xinh lắm, đúng không? Lần này cô ấy đến là để xin giấy kết hôn luôn à?”

“Anh giấu kỹ quá đấy. Bọn tôi chưa từng nghe anh nói gì cả!”

Những lời trêu ghẹo liên tục vang lên, nhưng Chu Hà Sơn chỉ giữ im lặng. Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Một lúc sau, Lưu Thanh Nguyệt và Lưu Uyển Uyển được dẫn vào. Vừa nhìn thấy họ, Chu Hà Sơn lập tức bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lưu Thanh Nguyệt.

“Sao cô lại đến đây?” Giọng anh lạnh lùng.

Anh không vòng vo mà nói thẳng: “Cô biết rõ chuyện cô bị đàn ông sờ soạng khắp người, đúng không? Cô đã không còn trong sạch, cha mẹ tôi rất bảo thủ, sẽ không bao giờ chấp nhận cô làm con dâu. Tôi cũng không muốn một người vợ như cô.”