Khi cảnh sát bế đứa trẻ lên, họ phát hiện bé vẫn còn thở, nhưng lay gọi mãi cũng không tỉnh. Một cảnh sát nhíu mày: “Có thể họ đã cho bé uống thuốc mê.”
Lưu Thanh Nguyệt nói thêm: “Tôi nghĩ họ đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng việc họ không mang theo đồ đạc làm tôi nghi ngờ.”
Nhân viên tàu giải thích với cảnh sát rằng chính cô là người đã báo tin. Một cảnh sát quay lại, bắt tay cô, cười nói: “Nhờ có cô mà chúng tôi kịp thời cứu được đứa trẻ vô tội này. Cô rất dũng cảm.”
Lưu Thanh Nguyệt khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ tình cờ quan sát thấy điều bất thường. May mắn không hiểu lầm họ.”
Trong khi đó, cặp vợ chồng bị còng tay không ngừng chửi rủa: “Con ranh, tao không tha cho mày đâu! Chúng tao bế con thì liên quan gì mày?”
Một cảnh sát nghiêm mặt: “Các người còn dám chửi? Buôn bán trẻ con là tội ác! Các người sẽ bị trừng trị thích đáng.”
Đợi đến ga tiếp theo, họ bị giải xuống để thẩm vấn.
Vụ việc thu hút sự chú ý của nhiều hành khách. Nhân viên tàu cảm ơn Lưu Thanh Nguyệt lần nữa, và những người xung quanh vỗ tay tán thưởng.
“Cô gái này thật thông minh và dũng cảm!”
“Đúng là tấm gương sáng!”
Lưu Thanh Nguyệt chỉ cười, lặng lẽ trở về chỗ ngồi, lòng thầm nghĩ: kiếp này, mình nhất định không để ai hủy hoại nữa.
“Được rồi, mọi người về lại chỗ ngồi. Nếu gặp trường hợp tương tự, mọi người hãy báo ngay cho nhân viên tàu,” nữ nhân viên mỉm cười rạng rỡ, “bắt được một kẻ buôn người là cứu được một gia đình.”
Những hành khách lần lượt trở về chỗ ngồi của mình. Lưu Uyển Uyển cũng chứng kiến toàn bộ sự việc. Khi Lưu Thanh Nguyệt quay lại, cô ta đứng gần đó, nhận ra người đàn ông gác chân lên bàn đã xuống tàu.
Lưu Thanh Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trong khi Lưu Uyển Uyển thì không giấu được sự hằn học, mỉa mai: “Chị giỏi thật, biết chuyện như thế mà không nói cho em.”
Nghe rõ lời mỉa mai, nhưng Lưu Thanh Nguyệt chẳng buồn để ý, chỉ ngồi xuống im lặng. Điều này khiến Lưu Uyển Uyển tức tối, cô ta đá mạnh vào ghế trước mặt, khiến những người xung quanh khó chịu nhìn qua. Bị chú ý, cô ta sợ làm mất lòng mọi người nên vội vàng rời đi, tìm một chỗ khác.
Lưu Thanh Nguyệt khẽ nhếch môi cười.
Sau sự cố này, phần lớn hành khách không còn ngủ được, họ bắt đầu trò chuyện rôm rả. Lưu Thanh Nguyệt ngồi yên, nghe được nhiều câu chuyện phiếm. Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sáng, tàu cũng đến ga cuối.
“Đến ga cuối rồi, mời quý khách mang theo hành lý và xuống tàu!” Tiếng thông báo của nhân viên tàu vang lên, mọi người kéo hành lý, mệt mỏi bước xuống. Nhiều hành khách ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở dụi mắt liên tục.
Lưu Thanh Nguyệt và Lưu Uyển Uyển cũng xuống tàu. Trước đó, Chu Hà Sơn đã gửi thư về kèm theo địa chỉ cụ thể, nên vừa xuống tàu, hai người liền thuê một chiếc xe để đến quân khu.
Quân khu nằm trên đảo, có xe chuyên chở của quân đội. Những người vợ đi theo lính chỉ cần có giấy tờ là có thể lên xe. Tuy nhiên, từ cảng, họ phải đi thuyền để ra đảo.
Chuyến hành trình quả thật vất vả.
Suốt chuyến đi, Lưu Uyển Uyển liên tục tỏ vẻ khó chịu, còn Lưu Thanh Nguyệt thì ngồi yên lặng, không nói một lời. Khi có người bắt chuyện, Lưu Uyển Uyển định khoe khoang đôi điều, nhưng bị Lưu Thanh Nguyệt kéo lại.