[Sau khi bước vào căn hộ nhỏ của cô, sự ghét bỏ đó ngay lập tức hóa thành chán ghét. Ngồi trên chiếc sofa chật chội, anh cảm giác như đang ngồi trên đống gai. Những lời tự giới thiệu dài dòng được chuẩn bị kỹ lưỡng trong đầu cũng biến thành một câu đơn giản.]
[Những điều vốn nên được nói nhẹ nhàng, từ tốn giờ đây trở nên cộc lốc, thô ráp. Anh không thể thốt lên lời an ủi đã tập đi tập lại trong xe: "Đừng sợ, tôi là Cao Tiềm. Em có thể gọi tôi là anh."]
[Dù đây là gia đình mất đi rồi tìm lại, nhưng anh lại cảm thấy ghét cô một cách sâu sắc.]
[Cao Tiềm không hiểu bản thân mình bị làm sao nữa.]
Gia Bảo đọc xong, liếc trộm bàn tay đang nắm chặt thành quyền của anh. Cô thì thầm với hệ thống: “Trông anh ấy thật bối rối, mà rõ ràng còn đang cố nhẫn nhịn rất khổ sở.”
Bề ngoài là dáng vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm rõ ràng đang rất hỗn loạn.
Hệ thống không khỏi thắc mắc.
[Theo cốt truyện cá nhân, anh ta không có ký ức về mối tình thất bại trong quá khứ. Đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Vậy tại sao chỉ có hận mà không có ký ức nhỉ?]
Bug chồng bug, hệ thống không biết phải giải thích sao cho hợp lý.
[Dù cô và anh ta ở hai tuyến thời gian khác nhau nhưng cảm giác bị cô bỏ rơi như rác rưởi có lẽ đã để lại dấu ấn sâu đậm. Có vẻ nam chính bị tổn thương rất nặng.]
Gia Bảo nhíu mày: “Vậy bây giờ còn cần đến màn ‘truy hoả táng tràng’ gì đó không? Làm sao để bắt đầu đây?”
Hệ thống đáp, giọng pha chút bỡn cợt: [Hãy thử làm cho anh ta ghét cô thêm xem sao. Cốt truyện kiểu này thường là anh ta ghét cô, rồi cô đuổi theo. Đến cuối cùng, anh ta không thể thoát khỏi cô được.]
Cao Tiềm như không chịu nổi bầu không khí trong căn hộ nhỏ mà lên tiếng gợi ý: “Nếu em chưa nỡ rời xa ba mẹ nuôi, có thể ở lại thêm một hai ngày nữa cũng được.”
Rõ ràng anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Gia Bảo bất ngờ hỏi: “Mẹ tôi nói gì? Bà ấy đã nói gì khi anh liên lạc vậy?”
Câu hỏi đột ngột khiến Cao Tiềm hơi giật mình, anh khẽ lùi người về phía sau theo bản năng.
“Bà Thư Khiết, mẹ nuôi của em bảo chúng tôi nhất định phải đưa em về nhà họ Diệp.”
Gia Bảo không tin: “Mẹ tôi sẽ không nói như vậy. Anh nói thêm đi, bà ấy còn nói gì nữa không?”
Cao Tiềm lắc đầu: “Hết rồi.”
Mặt mày cô ủ rũ đi hẳn, xoay người gọi ngay cho Thư Khiết.
Trên màn hình hiển thị: Đã tắt máy.
Kỳ Gia Bảo nắm chặt điện thoại, giậm chân đầy tức giận.
Thật quá đáng, cãi nhau thì cãi nhưng lại dám thẳng tay giao con gái cho người khác mới bực.
Cơn giận dữ khiến cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai: [Tiến độ nhiệm vụ +0.1+0.1+0.1]
Hệ thống: [Có hiệu quả thật đấy! Anh ta rất ghét cô, mỗi lần cô lại gần thì thanh tiến độ đều tăng.]
Kỳ Gia Bảo chẳng thèm để ý mà hậm hực nhét toàn bộ sách vở trên bàn vào cặp, quay sang ra hiệu với Cao Tiềm: "Đi thôi."
Anh thoáng lưỡng lự. Khi gọi cho mẹ nuôi của cô trước đó, tiếng hít thở nặng nề xen lẫn âm thanh nghẹn ngào không thể giấu được của bà như vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Thấy vẻ mặt rõ ràng là đang bực bội của Kỳ Gia Bảo, Cao Tiềm nhanh chóng nhận ra có mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ.
"Hay là chờ thêm chút nữa đi?"
"Không cần." Kỳ Gia Bảo hất cằm rồi cười mỉm: "Em đã muốn làm con nhà giàu từ lâu rồi. Đi thôi."
Theo những tình tiết vừa được mở khóa, Cao Tiềm rõ ràng là kiểu người rất coi trọng gia đình và tình thân.
Quả nhiên khi nghe xong câu đó, anh lập tức cau mày rồi cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Hệ thống vốn từng chứng kiến nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn của cô, đương nhiên nhận ra lần này chỉ là cô đang gượng cười. Nó muốn an ủi vài câu nhưng ngay sau đó lại có tình tiết mới mở ra.